Ngày hôm sau chuyện bê bối của Khả Hân bị rêu rao khắp mạng xã hội, nhiều kẻ đọc xong một bài than vãn dài ngoằng của Huyền Giai Mẫn thì liền cho là thật, chê trách Khả Hân không đáng làm một người chị vì bạo hành em gái trong nhiều năm.
Còn những kẻ đã xem vụ việc livestream kia thì không ngừng nói bóng gió, những lời của bọn họ lại càng khiến những người không hiểu tò mò hơn.
Từ khóa “Nữ diễn viên dùng thuốc cấm” cứ thế mà leo lên top 1 tìm kiếm, đi đường hỏi bừa một người có lẽ cũng đã biết chuyện này.
Mặc Lăng Vũ sau khi đọc vài bình luận tiêu cực trên mạng thì anh đập nát luôn cả cái điện thoại trên tay, anh đang rất tức tức giận.
“Tôi mới là người bị chửi, anh cáu cái gì?”
Khả Hân vẫn thanh thản uống trà, không hề quan tâm tới chuyện đó.
“Sao tôi lại không được cáu? Chuyện em gái em làm ầm ĩ cả mạng xã hội rồi, cô có biết có một đám người đang khủng bố tin nhắn của tôi rồi không?”
Mấy người nhắn cho anh không phải để chửi mà là để khuyên, bọn họ khuyên anh chia tay với Khả Hân đi, khuyên anh phong sát một nữ minh tinh không sạch sẽ…
Hơn thế cả là chuyện Tần Gia Luân tiếp tay cho Huyền Giai Mẫn thuê thủy quân điều khiển dư luận.
Anh từng cảnh cáo Tần Gia Luân một lần rồi, lần này anh ta làm trái ý anh, anh sao có thể không tức cho được.
“Có cần tôi cho anh xem lịch sử tin nhắn đang chờ của tôi không? Đảm bảo nhiều gấp 10 lần anh đấy.”
“Sao cô không vội chút nào vậy? Hôm qua suýt nữa bị đánh cho một trận còn chưa thấy sợ à?”
“Anh có vẻ xem nhẹ tôi quá rồi, bây giờ tôi phải khóc lóc thở than mới được hả? Không giữ được bình tĩnh thì ngồi xuống uống miếng trà, đừng có nóng vội thay cả tôi như thế.
Vả lại hôm qua nếu anh không tới thì cùng lắm tôi tự quệt thêm một vết đen trên sự nghiệp, đánh trả lại bọn họ thôi.
Không, tôi bỏ chạy được, anh nghĩ bọn họ đánh nổi tôi thật à?” Mặc Lăng Vũ cứ cuống cuồng lên khiến cô cảm thấy bực, nhưng cô vẫn vô cùng nhỏ nhẹ mà nói.
“Thôi được rồi, chuyện này để tôi dẹp yên, cô cứ tạm thời ở nhà một thời gian đi, tránh truyền thông lại đăng bậy.”
Mặc Lăng Vũ định giúp cô xóa mấy bài đó, đúng như Huyền Giai Mẫn đã nghĩ, anh thật sự muốn tẩy trắng cho cô.
“Không cần, chuyện này anh càng không động tay càng tốt, tôi sớm đã tính toán từ trước rồi.
Tôi đã nói Nguyệt Chân đi xử lý rồirồi, chắc bây giờ chị ta đã lấy được thứ đó.”
Chuyển cảnh, bên phía của Nguyệt Chân và em trai mình - Nguyệt Thanh đang lục xục một căn phòng nào đó.
“Nguyệt Thanh, em tìm thấy nó chưa?”
“Chị có chắc chắn cô ta giấu ở đây không? Chứ em tìm không thấy.”
Hai chị em nhà họ Nguyệt theo lời nhờ vả của Khả Hân đã đi tới căn phòng livestream ngày hôm qua, bọn họ đang đi tìm một thứ gì gì đó.
“Con bé bảo gần ở cửa sổ, nhưng sao tìm không ra nhỉ…”
“Em không biết đâu nhé, em lật tung cả chỗ này lên rồi đấy, chẳng nhẽ một đồ vật to bằng bàn tay lại không thấy được, trừ phi nó biết tàng hình hoặc hoặc nó vốn không có trong này.”
Nguyệt Thanh bất lực, anh ta đã tìm kiếm khắp nơi rồi rồi nhưng không hề thấy thứ mà Khả Hân đang đang muốn tìm.
Khoan, em mau nhắc lại lời nói của mình đi.”
Nguyệt Chân dường như nhận ra điều gì đó.
“Em lật tung cả chỗ này lên rồi đấy, chẳng nhẽ một đồ vật to bằng bàn tay lại không thấy được?” Nguyệt Thanh không hiểu chị mình muốn gì, nhưng anh vẫn đồng ý lặp lại câu câu nói.
Nhưng Nguyệt Chân vẫn lắc đầu, chị ta lại nói:
“Không, vế sau nữa.”
“Trừ phi nó biết tàng hình hoặc hoặc nó vốn không có trong này?”
“Chính xác, chính là nó!”
Nguyệt Thanh còn chưa kịp hiểu thì Nguyệt Chân đã nhanh chân đi tới bên cạnh cửa sổ, thò tay ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó.
“Không phải chứ? Nếu cô ta giấu ở ngoài đó thì thật quá thông minh rồi.”
Tưởng chừng đã tìm được, ai ngờ nhận lại chỉ là sự thất vọng, không có thứ gì ngoài đó ngoài một mẩu băng dính đã bị xé rời.
“Các người đang tìm thứ gì? Có phải thứ này không?”
Thiệu Lân không biết từ đầu xuất hiện từ phía sau, trên tay tay anh ta còn có thêm một chiếc điện thoại.
“Sao anh giữ nó? Không, điều đó không quan trọng, anh mau đưa nó đây trước khi tôi cho anh một trận!”
Thứ mà Khả Hân muốn Nguyệt Chân lấy đó chính là cái điện thoại này.
“Một vài mưu