Đánh là chuyện đánh, nhưng đánh được hay không lại là một chuyện khác.
Tần Gia Luân vẫn cứ tưởng Khả Hân dễ xơi mà ra tay định bắt cô đi.
Nhưng anh ta lại không biết cô đã được tập luyện một cách bài bản rồi.
Khả Hân không muốn giao đấu với anh ta nên tìm cách chạy đi.
Cũng nhờ có báo con của cô dằng cái quần của Tần Gia Luân khiến hắn ngã xuống đất. Nhân cơ hội này, cô ôm báo nhỏ theo mình sau đó dùng hết tốc lực chạy khỏi đó.
Chạy là chuyện là chạy, nhưng có chạy được hay không lại là chuyện khác.
Một người không bắt được cô lại thì chục người dí súng về phía Khả Hân ép cô lùi lại.
“Các anh muốn gì? Giết người là phạm pháp đấy.”
“Ừ, nhưng nếu chẳng ai biết chẳng ai hay thì phạm pháp hay không cũng chẳng phải vấn đề nữa.
Cô hoặc là ngoan ngoãn đi theo, hoặc là cứ như vậy trở thành cái tổ ong đi.”
Khả Hân đương nhiên không ngoan ngoãn để bị tóm như thế, cô lưỡng lự một hồi rồi thả bé cưng của cô xuống, cho bọn chúng chú ý tới con vật nguy hiểm dưới đất mà mất một giây cho cô lập kế.
Lợi dụng lúc bọn họ lơ đãng, Khả Hân liền ra lực hất chân khiến một tên ngã nhào.
Súng từ trong tay hắn văng ra xa chính là chìa khóa giúp cô lật ngược tình thế.
Khả Hân nhào tới lấy khẩu súng đó rồi kịp thời lấp vào một phần mộ của ai đó trước khi bọn lã đạn.
Đối với tình thế hiện tại, cô chỉ cảm thấy tội lỗi đối với chủ nhân của phần mộ này vì đã ở tay phá hỏng ngôi nhà của họ.
Chứ cô không hề có chút lo sợ nào đối với cái chết cận kề.
“Đừng trốn nữa, ra ngoài đi.”
Khả Hân cười khẩy, bây giờ cô ra ngoài có khác gì há họng ngậm súng, cô đẹp chứ đâu có ngu.
Ai tới thì tới, bọn họ muốn chơi súng thì cô chơi cùng, cô không ngại chơi với bọn họ.
Nghe tiếng chân đang dần đi tới, cô lại không biết bọn họ đang ở chỗ nào thế cho nên cô liền tìm cách khiến cô dễ dàng loại bỏ đi một số người.
Khả Hân lợi dụng những viên đá dưới chân để đánh lạc hướng bọn người vệ sĩ nhạy bén kia, đúng theo dự đoán ban đầu của cô, mấy tên vệ sĩ kia nghe thấy tiếng động liền hướng ánh mắt về phía hòn đá cô ném.
Nửa kế hoạch đầu thành công, cô liền tiếp tục làm bước kế tiếp.
Khả Hân bất ngờ xuất hiện ở một hướng khác rồi tặng bọn họ mỗi người một viên đạn.
Nhưng cô không muốn giết người, vì thế nên cô chỉ nhắm vào tay cầm súng để bọn họ mất khả năng tấn công cô bằng mấy khảu súng đó.
Chỉ vỏn vẹn mấy tháng luyện tập nhưng khả năng dùng súng của Khả Hân cũng đỉnh tới mức không thể tin nổi.
Những phát đạn cô bắn ra đều trúng đích không lệch chút nào.
Tưởng chừng là ngon ăn, nhưng vấn đề xuất hiện, khẩu súng trong tay cô hết đạn rồi.
Không kịp lo lắng cho bản thân mình, cô lại bất chợt nghe thấy tiếng báo con đang kêu lên.
Là Tần Gia Luân, anh ta đã tóm được nhân tố gây loạn thủa đầu - con báo nhỏ.
“Còn không ra là tôi bóp chết con súc sinh này đấy.”
Khả Hân bị ép vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cuối cùng cô cũng ra quyết định là để bọn họ bắt đi lần nữa.
“Muốn gì cũng được, anh thả nó ra đi.”
Khả Hân giơ tay đầu hàng, thỏa hiệp là việc cô phải làm để không còn bất kì tổn thương nào nữa.
“Được thôi.”
Tần Gia Luân vứt mạng báo nhỏ về một phía, sau đó chính tay ấn cổ cô đi.
Khuôn mặt hận thù của anh ta dễ khiến người ta tưởng tượng được những điều sắp xảy đến với Khả Hân.
Báo nhỏ bị vứt một bên đương nhiên không có ý định bỏ rơi chủ nhân của mình.
Nhưng chú ta đã không thể đi được nữa vì lúc đánh