Cuối cùng, chẳng có bữa cơm nào diễn ra cả.
Mặc Lăng Vũ cất công gọi Khả Hân đến cũng chỉ làm trò được năm phút, sau đó ai nấy đều tự tiện bỏ về, chẳng ai để ông ta vào trong mắt.
Nhưng đối với ông ta mà nói, chuyện đó chẳng quan trọng bằng việc tỉa hoa trong vườn.
Nhà kính kia được trồng đủ các loại hoa hồng từ đắt tới rẻ, đủ màu sắc hương thơm hòa lẫn, hoa nơi đây được chăm sóc kĩ nên cực kì đẹp, chúng nở rộ to lớn gấp đôi bình thường.
Cả một vườn hoa to lớn, lại chỉ có một mình ông ta ở đó, những người khác không được phép vào trong làm bẩn chỗ này.
Sở dĩ ông ta trân quý vườn hoa này cũng vì nơi đây là một tay người thương của ông ta trồng lên, là vợ ông ta trồng lên.
Đối với ông ta, một bông hoa cũng đáng giá ngàn vàng, vì sợ mấy người dưới trướng làm ẩu mà đích thân cầm dụng cụ vào chăm hoa.
Tay cầm kéo, tay cầm bình sịt, ông ta vừa tỉa vừa nhăn mặt, giống như sợ làm khóm hoa hồng trước mặt sẽ bất chợt bị ông ta làm xấu.
Vừa chăm sóc tỉa tót, ông ta vừa chọn những bông hoa to nhất, đẹp nhất ra để gọn một bên, xung quanh giấy gói hoa cũng có đủ, nhưng ông ta không biết chọn màu sắc, nên phần giấy gói kia cũng trông quê mùa phát chán.
Nhưng ông ta không quan tâm chuyện đó, chuyện ông ta quan tâm chính là người kia vẫn chưa tới lấy hoa…
Đến lúc này một người bước vào, không chút do dự, cũng chẳng cần biết người bên trong có cho vào hay không, trực tiếp đi chẳng cần sự cho phép.
Mặc Lăng Tần thấy vậy cũng không tức giận, trái lại còn thấy vui vẻ.
Ông ta dừng lại một chút, nhìn người kia rồi nói:
“Cô đến hơi muộn đấy nhỉ? Bình thường cô sẽ tới đây vào buổi sáng.”
Người kia là Sở Ninh, bà ta không nói gì, hoàn toàn ngó lơ Mặc Lăng Tần, sau đó lại tự tiện cầm kéo ngắt hoa, chọn lựa ra những bông hoa đẹp nhất.
Mặc Lăng Tần thấy vậy cũng cười cười, ông ta cố tỏ ra thân thiện rồi nói:
“Hoa trên bàn, tôi lựa cả rồi.”
Giọng điệu này, ngay cả Mặc Lăng Vũ cũng chưa từng nghe qua.
Với người này, ông ta không dám dùng giọng điệu cao cao tại thượng kia ra, lại như kính nể, không dám khinh suất.
Sở Ninh kìm giọng, ngăn bản thân không lộ ra sự khinh bỉ mà “hừ” một tiếng, sau đó lại như lơ đãng nói;
“Vài bông hoa, không sửa chữa được lỗi lầm.
A Kỳ cũng sẽ không vì vài bông hoa của ông mà sống lại.
Tốt nhất ông lên tự giữ lấy mấy bông hoa ấy mà sám hối hết đời này đi.”
Mặc Lăng Tần ngừng hành động, đặt kéo xuống rồi làm như khổ sở, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh, trầm giọng nói:
“Sám hối tôi dùng cả đời, nhưng mấy bông hoa này tuy là tấm lòng, nhưng cũng chỉ đẹp đẽ được hai ba ngày.
Nhưng cô ấy thích nó, tôi cũng dùng tấm lòng gói lên một bó…”
“Hoa này của ông cô ấy không cần, lòng đó của ông cô ấy cũng không cần.
Cô ấy chết cũng đã hoàn toàn chết tâm, không còn cần ông nữa rồi.
Là ông bỏ cô ấy ở lại đó, là ông chính tay khiến cô ấy chết đi.
Sám hối đó của ông cũng chỉ là trồng một vườn hoa, một chút tưởng niệm vô giá trị.
Cô ấy vốn không cần.”
Sở Ninh gằn giọng, cố không để cảm xúc quá khích của mình theo lời nói mà tràn ra.
Hôm nay cô ấy hoàn toàn không muốn mất thời gian với tên bội tình bạc nghĩa này, cho nên sau khi lựa hoa xong, cũng chẳng thèm nhìn mặt ông ta lấy một cái, trực tiếp rời đi.
Mà những lời đó của Sở Ninh đã thành công khiến Mặc Lăng Tần phải suy ngẫm rất nhiều, ông ta ngồi sụp xuống đất, sau đó trầm tư nhìn vào khóm hoa trước mặt, dần nghĩ lại vợ của mình, sau đó lại nghĩ tới cái chết của bà…
Hai mươi năm trước, Mặc Lăng Tần đã có thể lựa chọn ở lại và chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nếu ông ta bỏ công việc một ngày theo lời của vợ ông ta, đã không có chuyện gì xảy ra…
Lúc đó Vũ Thư Kỳ còn là ảnh hậu, cô đang nằm ở độ tuổi 30, cái thời điểm nhạy cảm nhất của thanh xuân của một người phụ nữ.
Lúc đó Mặc Lăng Vũ tròn 5 tuổi, còn Mặc Lăng Kỳ mới sinh được mấy tháng.
Vũ Thư