Khả Hân nói lời này như chẳng hề suy nghĩ nhiều, giống như cô không quan tâm anh có làm làm gì mình hay không.
“Thật?”
“Trên giường của tôi đang thiếu một người nằm cùng.
Mà sao mặt anh đỏ thế? Ngại à?”
Mặc Lăng Vũ không biết từ bao giờ khuôn mặt đã đỏ như quả cà chua, Khả Hân thoải mái như vậy đúng là khiến anh không quen chút nào.
“Khụ, em sao lại có thể rủ một người đàn ông lên giường như thế? Hay em không coi tôi là đàn ông thế?”
Nói thế nào thì nói, cuối cùng Mặc Lăng Vũ vẫn đồng ý ở lại.
Nhưng lại không như anh nghĩ.
Đúng là ngủ cùng, nhưng nó lạ lắm…
“Ngủ đi.”
Cũng là ngủ, nhưng không phải như anh nghĩ, Khả Hân vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ rồi.
Mà ngủ mà cô nói cũng chính là hai người mỗi người một góc, chìm vào giấc ngủ.
“Haiz, mình nghĩ nhiều rồi.”
Mặc Lăng Vũ đang thất vọng thì Khả Hân bỗng quay người lại, ôm lấy anh.
Cô mơ màng màng nói:
“Chỉ hôm nay thôi đấy.”
Anh cũng không biết nói gì, bỗng thấy tấm lòng này của mình được cô xoa dịu.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn vào trán cô thâm tình.
“Chúc ngủ ngon!”
Sau đó anh kéo chăn lên, như người bố, dỗ dành cô ngủ thật sâu.
Thoạt đầu Mặc Lăng Vũ không dễ dàng ngủ như thế, anh đã suy nghĩ rất nhiều về Khả Hân.
Ngay cả những chuyện trước đây nữa.
Anh nhớ ngày đầu gặp cô trong khách sạn, buổi sáng hôm ấy cô mới tắm xong, bước ra ngoài với dáng vẻ ướt át, tóc chưa khô, trên người chỉ khoác một tấm khăn.
Cái nhìn đầu tiên của anh chính là mái tóc, nó rất đen và dài, sau đó lại nhìn khuôn mặt thiếu nữ tươi trẻ đầy sức sống.
Lông mi dài ngắn, mắt trong veo như hồ nước, khuôn mặt thon dài thanh thoát, môi khẽ hở yêu kiều.
Trong một giây đầu tiên ấy, anh quả thực đã bị hớp hồn vì nhan sắc tươi trẻ kia.
Nhưng về sau, anh khi đã tiếp xúc lâu với cô, ngoài nhan sắc thiếu nữ ấy ra, anh còn thấy được cả những mảng tối sâu bên trong.
Có lúc, anh thấy mình bị lừa rồi, nhưng cuối cùng anh cứ như cá sa lưới, không thể thoát ra.
Ngẫm lại, anh cũng chẳng biết người phụ nữ này vì sao lại có thể dễ dàng cướp đoạt trái tim anh như thế, chỉ biết nếu người kia không đáp lại tâm tình, anh sẽ trở thành một thằng hề…
Mãi về sau, anh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm thanh vắng, trăng treo cành cây, ánh sáng mờ ảo đánh thức Mặc Lăng Vũ thức dậy, anh nhẹ nhàng gỡ tay Khả Hân ra, sau đó đứng dậy, đi lấy nước uống.
Mà lúc này, Khả Hân không có ai bên cạnh, cô không tỉnh dậy, cô co lại tựa như rất lạnh, lại như gặp ác mộng, lẩm bẩm thứ gì đó rất khó nghe, rất giống tiếng khóc.
Tới khi Mặc Lăng Vũ cầm ly nước quay lại thì đã thấy cô nằm thành một cục, chăn đá tung, khuôn mặt mỹ lệ khẽ run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Anh thấy vậy thì nhanh chóng đi lại ôm cô vào trong lòng, khi này anh mới nghe thấy cô nói gì.
“Chị xin lỗi, xin lỗi em!”
Mặc Lăng Vũ đã rất bất ngờ, sau ngày Huyền Giai Mẫn chết, anh vẫn thường thấy cô tỏ ra như không có chuyện gì, anh còn tưởng cô không quan tâm tới chuyện em gái mất.
Anh lại tưởng… Khả Hân là một người vô tâm…
“Không sao cả rồi, quên chuyện đó đi.”
Khả Hân nghe thấy lời đó của Mặc Lăng Vũ, cũng vô thức tỉnh lại, cô không biết vì sao lại ôm chặt lấy anh, giọng điệu ấm ức như không thể thoát ra khỏi giọng.
“Đừng bỏ tôi…”
“Không bỏ, không bỏ, tôi tuyệt đối không bỏ em.
Tôi yêu em mà, sao có thể bỏ?” Mặc Lăng Vũ cố dỗ dành cô.
Bỗng nhiên có làn gió lành lạnh thổi vào, Khả Hân vì quá lạnh mà chui rúc vào trong cơ thể của Mặc Lăng Vũ, sau đó lại lí nhí nói:
“Nếu như tôi phạm sai lầm thì sao? Rồi anh cũng sẽ bỏ rơi tôi đúng chứ?”
Trong tiếng giọng có một tia tự ti, lại có chút tự