Trời điểm tối, tại một nơi hoang vắng thấp thoáng những cây thập giá trong màu sắc u tối ảm đạm của một khu nghĩa trang.
Tần Gia Luân thắp một ngọn nến, lại mang thêm một bó hoa đặt trước mộ của Huyền Giai Mẫn.
Anh ta khuôn mặt ủ rũ, buồn thảm khi đối diện với phần mộ của Huyền Giai Mẫn, anh ta ngồi xuống, đưa ánh mắt về phía di ảnh của em gái, lại thở dài:
“Thất lạc bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chẳng tổ chức được cho em bữa tiệc sinh nhật nào.
Hôm nay ngày mười lăm tháng tám, ngày em sinh ra cũng là ngày em mất tích.
Tính đến nay cũng hai mươi năm rồi nhỉ? Thế nhưng em bây giờ lại nằm dưới nấm đất này, cứ vậy mà chết đi.”
Tần Gia Luân bất lực, sau đó lại lộ ra một tia oán ận.
“Vậy mà bố mẹ không ai quan tâm, đã vậy còn không cho phép anh đi trả thù người đã giết chết em nữa.
Anh chẳng biết bọn họ đang nghĩ gì nữa, chỉ tiếc cho em, chết một cách không minh bạch.”
Đã có vô số cơ hội để Tần Gia Luân ra tay giết Khả Hân, nhưng cuối cùng lại không thể làm gì vì bố anh không cho phép.
Rõ ràng trước đó ông ấy còn muốn lột da tróc vảy Khả Hân, những sau khi ông ấy nói với Mặc Lăng Vũ vài ba câu thì liền thay đổi 180°, còn đe dọa anh không được động vào cô ta.
Anh chỉ tức không thể động vào cô, lại không thể biết lý do không thể động.
Trước mặt Mặc Lăng Vũ và Tần Gia Hạo, anh ta không khác gì một thằng người rừng, chẳng hay chẳng biết chuyện gì.
Vì thế anh sinh ra cảm giác muốn chống đối, không muốn chấp nhận sự sắp xếp của mấy người đó.
Tần Gia Luân thật sự muốn cầm súng tới trước mặt Khả Hân rồi cho cô một viên đạn giữa đầu.
Một tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của anh ta, người này không ai khác chính là Mạnh Thành Lang.
“Cậu gọi tôi có chuyện gì?”
Chuyện Mạnh Thành Lang gọi cho Tần Gia Luân thì thật sự không thể nào, bọn họ không có bất kì quan hệ chủ tớ, nếu có gọi thì hắn ta cũng phải gọi cho Mặc Lăng Vũ mới đúng.
“Mau tới bãi biển phía nam đi.
Mặc Lăng Vũ và Khả Hân bọn họ đang tới đó.”
“Chuyện đó liên quan quái gì tới tôi? Bọn họ muốn trao nhẫn trao tình gì đó tôi cũng chẳng quan tâm.”
Tần Gia Luân cần gì phải biết chuyện này, anh ta vốn chẳng muốn tham gia bữa ăn dưới ánh nến của bọn họ.
“Không, ý tôi không phải chuyện đó.” Mạnh Thành Lang ý giọng gấp gáp, “Một tuần nay rồi, tôi luôn canh chừng nhất cử nhất động của Mặc Lăng Tần.
Hôm nay lại thấy ông ta hành động, phái người tới đó không biết có âm mưu gì.
Tôi gọi cho Mặc Lăng Vũ không được nên mới gọi cho anh.”
Tần Gia Luân nghe thấy vậy cũng không còn tâm trạng rầu rĩ, anh ta đứng phất dậy rồi tắt điện thoại, lập tức rời đi.
Lúc này tại bãi biển phía nam, Khả Hân và Mặc Lăng Vũ đã tới nơi…
“Này này, anh dắt em đi đâu vậy? Đi từ từ thôi.”
Trong tình trạng vẫn bị bịt mắt, Khả Hân hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
“Đợi chút nữa đi, sắp tới nơi rồi.”
Mặc Lăng Vũ vẫn chầm chậm dắt cô đi, tới một nhà hàng sang trọng xuất hiện trên một ngỏm đá lớn vô cùng vững chắc.
Nơi đây hầu như không có người, chỉ có một số người thuộc nhà hàng xuất hiện tại đây để phục vụ quý nhân…
Bọn người đứng chờ ở đó thấy đối tượng phải phục vụ tới gần thì định lên tiếng chào hỏi như thường lệ.
Nhưng Mặc Lăng Vũ lại đặt một ngón tay lên miệng, ám chỉ bọn họ giữ im lặng.
Sau đó anh cứ thế mà dắt cô tới bàn ăn đã chuẩn bị ánh nến lung linh đang phấp phới kia.
Mặc Lăng Vũ đã bao cả cái nhà hàng này, nên đương nhiên bàn anh chọn cũng là nơi đẹp nhất, có view nhìn thẳng ra biển.
“Tới chưa đó?”
Thấy Khả Hân sốt ruột, Mặc Lăng Vũ chỉ biết cười bất lực, sau đó kéo ghế cho cô ngồi.
“Được rồi đó, mau ngồi xuống đi.”
Cô cuối cùng cũng ngồi xuống ghế, sau đó gấp rút cởi tấm lụa.
Nhưng cô tháo mãi không ra.
“Thôi để yên, anh tháo cho.”
Sau khi tấm lụa được tháo ra, Khả Hân cực kì bất ngờ trước sự chuẩn bị của anh.
“Trời, sao lại khoa trương thế này?”
Hồi đầu cô còn tưởng anh chỉ đơn thuần chỉ muốn chúc mừng sinh nhật.
Nào ngờ đơn thuần này của anh lại cầu kỳ như thế, khiến cô phải