Mặc Lăng Vũ bôn ba cả buổi sáng thì chán đời trở về nhà, nhưng lần này trở về không phải nhà của Mặc Lăng Tần mà chính là nhà của anh.
Không đúng, nó cũng là nhà của Mặc Lăng Tần.
Nhưng điều đó chẳng quan trọng, quan trọng là anh mệt rồi, anh muốn được nghỉ ngơi.
Nhưng chỉ vừa bước vào đã có một bóng hình phụ nữ khuệnh khoạng xuất hiện, cô ta thấy anh bước vào thì gấp gáp lại gần.
Cô ta là Thanh Sương chứ không phải người anh cần tìm.
Giây đầu tiên khi nhìn thấy cô ta, trên mặt anh in rõ một chữ phiền toái.
Giây tiếp theo thì anh lại thắc mắc sao cô ta xuất hiện ở đây.
Anh chút nữa thì quên mất người của anh đã được anh ra lệnh giải tán, có nghĩa là bây giờ con mèo con chó nào cũng có thể vào đây.
“Mấy ngày anh đi đâu vậy? Anh có biết em và con chờ anh lâu lắm không?”
Mặc Lăng Vũ không nóng không lạnh mà đuổi thẳng: “Ra khỏi đây đi.”
Thanh Sương kia khó hiểu cũng mau chóng hỏi lại: “Sao… Sao anh lại đuổi em?”
“Hừ, chúng ta sẽ gặp lại nhau khi cô trở lại cùng với Tần Gia Luân.
Tôi không muốn phải đá cô ra ngoài thế nên tự giác đi.”
Cô ta nghe vậy thì biết anh đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ.
Vì thế cô ta chỉ đành muối mặt rời đi.
“Haha, chắc anh mệt rồi, thôi em đi trước nha…”
Cô ta rời đi nhanh chóng vì không muốn phải đối mặt với sự tức giận của Mặc Lăng Vũ.
Thấy cô ta sợ chết chạy đi như thế anh cũng chẳng muốn so đo, anh là một tên đàn ông và sẽ không đánh phụ nữ.
Nếu có cần thì cũng sẽ là để Nguyệt Chân đánh, chị ta là phụ nữ đánh phụ nữ sẽ thích hợp hơn.
Nhắc tới phụ nữ, anh lại nhớ tới người người kia.
“Cô ta không biết lại trốn đâu mất rồi.”
Lúc anh đang thinh lặng suy nghĩ, bỗng nhiên lại có tiếng động lớn từ trong phòng thu hút anh.
Tiếng đổ vỡ của đồ đạc, và cả giọng rên rỉ của một người phụ nữ trong phòng của Nguyệt Chân.
Đương nhiên người anh ta nghĩ tới đầu tiên sẽ là Nguyệt Chân vì đó là phòng của chị ta.
Mặc Lăng Vũ chưa từng thấy chị ta chút giận lên đồ đạc thế này, thế nên anh cũng định vào xem tình hình của Nguyệt Chân.
“Nguyệt Chân chị làm…”
Chữ sao còn chưa nói ra thì mặt anh đã tối sầm lại, môi cũng cong xuống không vui vẻ.
Người trước mặt không phải Nguyệt Chân…
“Cô còn dám xuất hiện nữa à?”
Người phá đồ đạc và rên rỉ kia là Khả Hân chứ không phải Nguyệt Chân.
Cô sau khi phá tung căn phòng này thì đã ngồi sụp xuống đất, dù dưới chân đầy rẫy những mảnh thủy tinh sắc nhọn bị vỡ ra sẵn sàng cho cô những cảm giác đau đớn đến cực độ.
Làn da ấy không phải sắt đá, cũng không mỏng manh như quả bóng bay.
Nhưng đối với da thịt của con người thì chỉ cần một vài vật thể sắc nhọn như thủy tinh vẫn có thể dễ dàng găm vào da thịt và chảy máu.
Cả người cô đã bắt đầu run lên vì những vết cắt bởi thủy