Editor: Súp Lơ.
Beta: Hạ gia.
Tây Tử cho rằng bản thân nghe nhầm, vẻ mặt lấy làm lạ xoa xoa lỗ tai, nâng mắt nhìn lên bầu trời cao. Chắc có lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây.
Minh Nhiễm không nói gì, nàng chỉ muốn đi dạo ở hoa viên một chút, có cần làm quá lên vậy không?
Hôm nay thời tiết đẹp, người đến hoa viên cũng nhiều. Minh Nhiễm không ngờ rằng mình chỉ đi dạo một vòng cũng có thể gặp phải mấy người Trình thị.
Hôm nay không biết là ngày khỉ gió gì mà ngay cả Minh nhị phu nhân Từ thị cũng ở chỗ này, hầu như toàn bộ nữ quyến trong nhà trừ lão phu nhân đều tụ tập đông đủ.
Trình thị thấy các nàng từ xa bèn nâng tay vẫy vẫy, gọi: “Tam nhi, còn không mau lại đây vấn an nhị thẩm của con.”
“Nhị thẩm.” Minh Nhiễm đánh giá phụ nhân trước mặt. Minh nhị phu nhân mặc một thân y phục người hồ bằng vải sợi bông đỏ tím, thêu hoa rủ xuống dọc theo tay áo. Mặt như trứng ngỗng, mày liễu tinh tế, mi dài và rậm. Minh nhị phu nhân vốn nhỏ tuổi hơn so với trưởng tẩu Trình thị nhưng vẻ ngoài lại có phần già dặn hơn, quầng thâm hai mắt xanh đen, thân thể ốm yếu hiện rõ lên trên mặt.
Từ thị mềm giọng nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp Nhiễm nhi, càng nhìn lại càng thấy đẹp ra.” Nói xong, nàng ta kéo tiểu cô nương mặc áo ngắn màu mật, nói: “Ngạn nhi, mấy tỷ muội các con ra ngoài chơi đùa một chút, ta ở lại tâm sự với bá mẫu con.”
Minh phủ có bốn vị tiểu thư, trừ đại phòng có ba tiểu thư là Minh Từ, Minh Nhiễm, Minh Mạn thì chi thứ hai chỉ có một vị tiểu thư duy nhất là Minh Ngạn.
Các vị tiểu thư khuê các đi tản bộ phải đi chậm, đi duyên dáng, chú ý tà áo chập chờn đung đưa thật sinh động nhưng cũng không kém phần tao nhã thong dong.
Nếu là ngày thường, chắc chắn Mình Nhiễm đi còn lề mề hơn so với các nàng nhiều, là loại đi được một bước phải dừng lại nghỉ ba giây, nhưng hôm nay có hơi đặc biệt, bốn tỷ muội vừa mới cùng nhau đi thành một hàng thì nàng chớp mắt đã đi lên phía trước.
Minh Mạn hơi ghét bỏ nàng, che khăn tím âm thầm xem thường, giở giọng nói: “Tam tỷ tỷ, tỷ đi chậm một chút, đâu có ai đuổi theo sau tỷ đâu.”
Minh Nhiễm không để ý đến nàng ta, vẫn bước nhanh về phía trước, rất nhanh đã bỏ rơi ba người kia lại phía sau.
Tây Tử chạy theo nàng một đường, không nhịn được, hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?” Người đã chịu đả kích ở đâu sao?
Minh Nhiễm chống tay lên cây thở gấp, cắn răng trả lời: “Không có việc gì.”
Nàng đi vòng quanh hoa viên hai vòng mới thấy ba người Minh Từ đi từ trong đình đến núi giả bên hồ, ngồi xuống ghế đá nói chuyện phiếm.
Minh Mạn hỏi Minh Ngạn: “Sao hôm nay tứ tỷ lại có nhã ý đến chơi với bọn ta vậy?”
Minh Ngạn nhỏ giọng đáp: “Dạo gần đây thân thể mẫu thân không được tốt, có lẽ thọ yến ngày mai chúc thọ Chúc lão phu nhân không đi được nên nhân tiện hôm nay đến đưa Lục lang về, bà bảo ta ở đây, ngày mai đi cùng với đại bá mẫu.”
Thọ yến chúc thọ Chúc lão phu nhân Minh Mạn không có phần, nàng ta nghe vậy chua loét nói: “Thì ra là vậy, ta còn tưởng lần này tứ tỷ cũng sẽ không đi chứ. Tứ tỷ thường ngày chỉ đọc sách thêu hoa ở ngõ Bách Lễ, nào có thời gian chơi đùa cùng với tỷ muội chúng ta đâu.”
Minh Ngạn siết làn váy, có hơi xấu hổ. Nàng nhát gan lại nhạy cảm y hệt Trình thị, hạ nhân trong phủ còn lén nói nàng giống nữ nhi của Trình thị hơn cả nữ nhi thân sinh là Minh Từ và Minh Nhiễm.
Minh Từ thân thiết với người muội muội này còn hơn cả với muội muội cùng mẫu thân sinh thành như Minh Nhiễm. Nàng ta cầm tay Minh Ngạn rồi mỉm cười với nàng, ngược lại thoáng liếc Minh Mạn một cái xem như cảnh cáo.
Minh Mạn biết nhị tỷ nhà mình sau này còn có cơ duyên lớn, tuy không thích nhưng cũng không dám nói thêm gì, nắm khăn tay chu mỏ nói thầm: “Hai người đúng là thân nhau thật.”
Minh Nhiễm ở bên cạnh nghỉ ngơi, thờ ơ nhìn sang bên này, đang định đi tiếp đường của mình thì thấy thị nữ bên người Trình thị Đào Diệp chạy nhanh tới rồi ghé vào tai Minh Từ nói mấy câu. Chỉ thấy sắc mặt nàng ta chợt thay đổi, lạnh mặt nhìn chòng chọc vào người Minh Ngạn đứng cạnh mình.
Minh Ngạn lo sợ, hỏi nhỏ: “Nhị tỷ?”
Trong lòng Minh Từ khiếp sợ nhưng không thể hiện ra bên ngoài, nói hai ba câu rồi đuổi Minh Mạn đang đen mặt bên cạnh đi, dẫn Minh Nhiễm và Minh Ngạn quay lại chỗ Trình thị và Từ thị nói chuyện.
Trong đình, Từ thị đang bụm mặt khóc nức nở, Trình thị chưa kịp khóc lóc, hai mắt hồng hồng, tay nắm chặt khăn, không khí trong đình rất xấu hổ.
Minh Nhiễm nhướn mi, không hiểu sao cảm thấy tình cảnh này có chút buồn cười.
“Ta chỉ có một thân một mình, đại tẩu thành toàn cho ta đi.”
Trình thị cười gượng, nói: “Chuyện lớn như vậy sao ta có thể làm chủ được, đệ muội nghĩ hoàng cung là chỗ nào? Muốn đến là đến muốn đi là đi.”
Bà ta đánh Thái Cực, sắc mặt Từ thị thay đổi nhìn Minh Nhiễm nói: “Nhiễm nhi, ngươi cũng phải vào cung, ngươi nói thử xem.”
Minh Nhiễm còn chưa rõ hai người đang nói cái gì, phủi váy ngồi xuống, nói: “Nhị thẩm nói rõ xem nào.”
Từ thị hình như hơi xấu hổ, trừng Minh Ngạn một cái rồi nói: “Đều là tại nghiệp chướng này….Đòi sống đòi chết muốn vào cung, ta… ta cũng không còn cách nào.”
Minh Ngạn cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt, hai bên tai đỏ bừng lên như muốn nhỏ máu.
Từ thị nghẹn ngào: “Nó ầm ĩ đòi nhập cung, ai khuyên cũng không nghe. Hai ngày trước còn vô liêm sỉ dám tuyệt thực để ép buộc ta. Nhiễm nhi à, nhị thẩm chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tứ muội của ngươi, nhị thúc ngươi lại mất sớm, ta chỉ cầu mong sau này nó có thể sống tốt.”
Minh Nhiễm coi như đã hiểu, đáp: “Tứ muội muốn vào cung à? Vì sao vậy?”
Từ thị ho một cái, trả lời: “Còn có thể vì cái gì? Dĩ nhiên là vì vị trong cung kia rồi. Năm trước ở Tướng Quốc Tự từng nhìn thấy một lần ở xa xa liền lập tức mê muội.”
Nguyên Hi đế?
Vẻ ngoài của Nguyên Hi đế cũng rất được, điều này không khó giải thích, chỉ là……
Minh Từ ngồi bên không nhịn được nói chen vào một câu: “Nhị thẩm, người cũng biết đương kim hoàng đế thân thể yếu ớt lắm bệnh, nhập cung đồng nghĩa với điều gì người hẳn cũng rõ, sao còn có thể tùy tiện theo ý tứ muội được?”
Minh Nhiễm nghe vậy cười khẽ, nhị tỷ này của nàng đúng là có quan hệ thân thiết với Minh Ngạn thật, suy nghĩ rất chu đáo. Muội muội ruột thịt tiến cung thì thấy không sao mà đường muội thân thiết tiến cung thì lại không yên tâm chút nào.
Minh Từ nghe thấy tiếng cười mới nhớ ra Minh Nhiễm vẫn còn trong đình, nhất thời lúng túng.
Từ thị nói: “Ta biết làm sao được. Dù hiểu rõ nó không nên tiến cung nhưng suýt chút nữa nó đã tự hủy hoại bản thân mình, bảo ta sao có thể cho qua được. Ta không thể trơ mắt nhìn nó chết đi như vậy.”
Nói xong nước mắt thi nhau rơi xuống, khóc nửa ngày không ngừng.
Trình thị siết khăn tay, mặt hơi đen. Minh Nhiễm đoán có lẽ bà ta vừa phát hiện ra Từ thị luôn luôn chín chắn, bình tĩnh và mẫu mực thật ra còn biết khóc hơn mình, là một cao thủ giấu nghề cho nên có chút khó chịu không cam lòng.
Dù sao so về khóc lóc thì tới giờ Trình thị chưa biết thua là gì.
Minh Nhiễm kìm nén nụ cười trên môi, nghiêm túc nói: “Nhị thẩm, vấn đề vào cung hay không này thẩm nói với bọn ta cũng vô dụng, phải nói với người trong cung, chẳng hạn như bệ hạ hoặc thái hậu nương nương ấy.”
Từ thị đáp: “Nhị thúc ngươi đâu