Tuân Nghiệp đi cạnh Liễu Ty Ty.
Hắn không thích đi dạo vào buổi sáng, nhưng hiếm lắm Liễu Ty Ty mới vào cung, thân làm con cháu sao có thể để nàng ấy đi một mình được.
Vương Hiền Hải nhắc đến hoa trong Mai Viên sắp tàn hết, Liễu Ty Ty nghe vậy nổi hứng muốn đến xem.
Cạnh Mai Viên là Phù Vân ĐIện, lấy tính cách của Thái Hậu, Trường Tín mới bỏ lệnh cấm, bà ta hẳn sẽ không ra ngoài.
Tuân Nghiệp ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý cùng nàng ấy đến Mai Viên.
Không biết nên nói may mắn hay xui xẻo, hai người vừa vặn chứng kiến một vở hài kịch.
Người quỳ xuống thỉnh an đầy đất.
Tuân Nghiệp nhìn bọn họ, cuối mùa hồng mai không còn vẻ diễm lệ như xưa mà thêm mấy phần hiu quạnh, nàng quỳ dưới tàng cây, váy dài tản ra, cánh hoa mai vương lên tóc, sống lưng thẳng tắp không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Hắn dời mắt nhìn Đàn Nhi đang cụp mắt bên cạnh Lý Thái Hậu.
Hoàng thượng hơi kinh ngạc, mới đó đã đổi thân phận rồi?
Y phục cũng không giống mấy ngày trước lắm.
Sớm biết vậy thì hắn đã chẳng bãi lệnh cấm cung Trường Tín làm gì.
Tuân Nghiệp chậm rãi nói bình thân.
Lý Thái Hậu nhìn Liễu Ty Ty, trên mặt nàng ta mang ý cười, là kiểu ngọt ngào mờ ám khiến thái hậu hết cảm giác thèm ăn.
Lý thị đè nén cảm giác bực bội, tỏ ra bình tĩnh, nói: "Ngươi vô duyên vô cớ vào cung là có chuyện gì?!"
Nữ nhân này quá phiền, tự tiện hạ mình đến Lầu Ngọc Xuân làm vũ cơ thì thôi đi còn chạy về làm gì? Làm ô nhiễm không khí trong cung.
Liễu Ty Ty nghe vậy cũng không giận, cười đáp: "Lời này của Thái Hậu ý là ta không có việc thì không thể đến sao? Ta có vào cung hay không sợ là Thái Hậu không quản được, ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi nhé.
"
Nàng ấy thấy Minh Nhiễm vẫn quỳ trên đất, giả bộ khó hiểu nói: "Đây không phải Minh Tam tiểu thư sao? À, không, giờ là Minh Tiệp Dư, được rồi, sao còn quỳ trên đất mãi thế? Nền đất lạnh lắm, đừng để bản thân bị lạnh chết chứ.
"
Lý Thái Hậu không quản được