Mười năm hàng tháng Tuân Nghiệp đều phải tới thư viện Triều Lăng, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua, lâm thời đổi lại chỗ gặp, muốn chuyển ra một biệt viện ngoài ngoại ô.
Tiếng xe lộc cộc, Minh Nhiễm tựa nên gối mềm, vén rèm lên liếc bên ngoài một cái, lại quơ quơ kẹo hồ lô trong tay, chớp chớp mắt hỏi: “Bệ hạ muốn ăn một miếng nữa không ạ?”
Hoàng đế bệ hạ thanh tĩnh lạnh nhạt bị chua đến mức phải nhăn mày, dáng vẻ đó đúng là lần đầu nàng thấy được.
Tuân Nghiệp uống trà xanh trong ly, mãi đến khi vị chua của kẹo hồ lô phai nhạt đi mới gác nắp trà xuống, cười như không cười, nói: “Quân tử không đoạt cái yêu thích của người, Nhiễm khanh tự dùng đi.
”
Minh Nhiễm ồ một tiếng, một miếng gặm hết một viên, trong lòng có hơi tiếc hận, sáng vẻ biến sắc của hoàng đế bệ hạ mấy tháng cũng không nhất định sẽ thấy được một lần đâu.
Vương công công nhấc ấm sứ lên rót trà mới vào ly, nghe hai người nói chuyện, cười đến mức hai mắt híp lại chỉ còn một đường chỉ.
Trong hẻm lát đá xanh sâu thẳm, thẳng tắp một đường, ánh nắng mặt trời chỉ lọt vào được một nửa, tranh sáng tranh tối, tiểu cô nương bung dù che lấp người nghiêng thân tránh đi, xe ngựa gỗ đỏ vững vàng quẹo vào ngõ, lại đi thêm chừng nửa nén hương, dừng lại trước cổng lớn của một tòa nhà ngói đen.
Hai người dẫm lên ghế gỗ bước xuống đất, vừa lúc có thị nữ mặc váy xanh kéo cửa mở ra, cong tay uốn gối, mời bọn họ vào bên trong.
Minh Nhiễm đi chậm hơn một bước, Tuân Nghiệp dừng chân, chờ nàng tới gần mới nắm lấy tay nàng, cùng nhau bước qua ngạch cửa.
Đình viện rất sâu, hoa lê trắng ngần, giống như sương tuyết vào đông chất thành tầng tầng, liễu rủ gió đưa, chim tước kêu đầu cành, yên bình thanh tĩnh.
Minh Nhiễm cúi nửa đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt, sau một lúc lâu mới làm ra vẻ không có chuyện gì mình về phía viện đầy cây hoa cỏ quý.
Nhà ở đây không lớn lắm, không tốn bao nhiêu thời gian đã đi tới rồi.
Minh Nhiễm đi vào là thấy ngay Liễu Ti Ti đang ngồi trước cửa sổ mở rộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng mặc bộ váy dài tơ tằm màu trắng không thêu hoa văn gì, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc lẻ loi, khác hoàn toàn với vẻ diễm lệ vấn vít của ngày thường.
Trong tay nàng cầm khăn thêu màu trắng, đang cẩn thận chà lau thanh trường kiếm sắc bén trước người.
Đó là một thanh kiếm cực tốt, lưỡi kiếm sắc bén lóe sáng, tuy Minh Nhiễm không hiểu gì về trường kiếm cũng có thể nhận ra nó khác biệt hoàn toàn với những trường kiếm thông thường khác.
Nàng ấy cũng nghe thấy động tĩnh, nâng nâng mắt, nhìn thấy bên cạnh Tuân Nghiệp còn có người khác thì dừng lại một chút, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc trong giây lát, cười nói: “Khó trách hôm nay sao lại tới trễ như vậy, thì ra trên đường còn có người làm bạn, muốn đi chậm một chút đây ha? Mau ngồi đi.
”
Hai người lần lượt ngồi xuống, Minh Nhiễm cũng không biết hai người này rốt cuộc là có mối quan hệ gì, chỉ nghịch cấm bộ [1] bên hông.
Tuân Nghiệp không đáp lại lời trêu chọc của nàng ấy, hơi mỉm cười, hỏi: “Sao hôm nay ngài lại hẹn tới chỗ này vậy?”
Lúc trước đều là ở thư viện Triều Lăng, nơi này chàng cũng chỉ mới tới có hai lần.
Liễu Ti Ti đặt trường kiếm trong tay lên bàn dài, vẫy vẫy tay áo, xua chim sẻ ngoài đình đi: “Ngày xuân dễ mệt, mấy ngày nay cứ thấy rã rời, chỉ muốn nằm, không muốn động đậy.
”
Hai người hàn huyên mấy chuyện linh tinh, sau đó lại nói đến Thẩm viện trưởng thư viện Triều Lăng.
Thẩm Nguyên Quy khôi phục thân phận nữ nhi đã gần hai tháng, giống như lời Vương công công nói ngày đó, những ngày nàng ấy ở thư viện đúng là không dễ dàng gì.
Tấu chương buộc tội chất thành một chống cực cao trên ngự án, không phải thỉnh cầu cắt chức thì trách mắng nàng ấy giả nam trang giấu trời lấp biển, nhất định phải trừng phạt thật nặng, răn đe cảnh cáo.
Trong thư viện lại càng không nói, viện trưởng trẻ tuổi luôn được người người tôn kính, sùng bái lại là một cô gái, những học sinh và phu tử tâm cao khí ngạo đều không thể chấp nhận được, phản ứng cực gắt.
Chẳng qua, cũng may Thẩm Nguyên Quy dựa vào thực học của bản thân mà đi lên, mấy ngày gần đây cũng dần áp lửa đốt hừng hực trong thư viện xuống rồi.
Liễu Ti Ti cảm thán nói: “Nàng ấy lại rất được đó, đổi lại thành một người khác không chắc chắn có thể làm được tốt hơn nàng ấy đâu.
”
“Đúng là không tồi.
”
Đề tài này kết thúc, trong phòng lại an tĩnh lại, Liễu Ti Ti dựa vào ghế trúc, nhấp nhấp môi, dường như có lời muốn nói, trong lúc suy tư lơ đãng gọi một tiếng A Oản.
Thị nữa mới vừa rồi dẫn mấy người Minh Nhiễm vào vén rèm thủy tinh lên, bước nhỏ lại đây, cung kính đáp: “Chủ tử.
”
Liễu Ti Ti buông khăn thêu, cười nói: “Ngươi dẫn Tiệp dư đi dạo trong viện một chút đi.
” Rồi lại nhìn về phía Minh Nhiễm: “Bên ngoài hoa lê nở đẹp lắm, ngươi ra ngoài xem một lát nha?”
Minh Nhiễm nghe thế, biết nàng ấy có lời muốn nói riêng với Tuân Nghiệp, gật gật đầu, đứng lên đi theo A Oản ra ngoài.
Rèm châu thả xuống, đong đưa lay động.
Tiếng cửa phòng kẽo kẹt truyền đến, Liễu Ti Ti che miệng ho nhẹ hai tiếng.
Tuân Nghiệp rót một ly nước đưa qua.
Chàng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bà ấy, nghỉ chỉ là bị cảm lạnh hay nhiễm phong hàn thôi, không nghĩ tới vừa rũ mắt lại thấy được sợi tóc bạc giữa một đầu đen nhanh kia.
Vương công công đứng một bên kinh ngạc, không khỏi trố mắt.
Tuân Nghiệp cũng hơi cau mày, im lặng một lát, chậm rãi hỏi: “Vì sao đột nhiên….
” Thành dáng vẻ này?
Liễu Ti Ti nhấp một ngụm nước trong, tháo trâm ngọc xuống, tóc dài tản ra xõa lên vai.
Mới rồi tóc được bới lên, không nhìn thấy rõ ràng, bây giờ thì nhìn thấy rõ từng sợi một.
Sương lạnh phủ trắng gỗ mun, hoa lê che hết cành lá, một mảnh trắng xóa.
Vương công công kinh ngạc: “Sao lại thế này?”
Ông nói xong thì nhận ra mình nhanh mồm nhanh miệng vượt rào, theo bản năng nhìn về phía Tuân Nghiệp.
Tuân Nghiệp không nói gì, Liễu Ti Ti vén tóc phía sau ra, nhổ xuống một cọng tóc bạc, không nhanh không chậm nói: “Khoảng chừng hai tháng trước thì bắt