Minh Từ từ Thanh Phong Viện về, ngay lập tức bảo Vụ Tâm đi tìm A Phù tới.
Tuy mới rồi Trình thị Minh Nhiễm mỗi người một câu làm nàng ta xấu hổ nhưng chuyện của thế tử Cảnh vương quấn chặt lấy lòng nàng ta.
Nàng ta không thể nào bỏ qua được, tốt xấu gì cũng phải nghe thành quả hai ngày theo dõi của A Phù.
A Phù vẫn mặc trang phục áo xám của gã sai vặt, sạch sẽ tươm tất, chắp tay thi lễ.
Trong mắt Minh Từ ám ám khó nhìn thấu được, hít một hơi sâu, hỏi chuyện chính.
Từ chuyện lớn tới chuyện A Phù đều đáp lại từng cái: “Sau khi hôm qua tiểu thư đi về, Thế tử đi Lễ bộ ngay, mãi đến chính ngọ mới tới Lâu Ngoại Lâu dùng cơm trưa với Tống tiểu hầu gia, giờ mùi lại tới công đường, mãi tới lúc mặt trời lặn mới trở về Vương phủ.”
Hắn thở một hơi: “Sau khi về lại Vương phủ, đầu tiên là đi thăm Thuận Ninh quận chúa, sau đó lại tới viện của Cảnh Vương phi một chuyến.
Vương phi không để ý đến ngài ấy nên trở về thư phòng luôn.
Muộn một chút thì thế tử Ninh Vương tới tìm ngài ấy ra ngoài uống rượu thuyền hoa, Thế tử từ chối, lên giường sớm.”
“Mãi tới giờ Mẹo hôm nay mới thức dậy, có vẻ như tâm trạng không tố, luyện kiếm trong rừng trúc nửa canh giờ, sau khi tắm gội một chập lại đi ngủ, không có chỗ nào bất thường cả.”
Theo A Phù thì tất cả đều bình thường nhưng Minh Từ nghe vào trong tai thì lại không nghĩ như vậy.
Nhất là nghe tới chuyện hôm qua y ở công đường cả ngày, ngay cả Thế tử Ninh Vương mời cũng từ chối hết.
Hôm nay dậy sớm tâm trạng lại không tốt, vì sao tâm trạng lại không tốt?
Không hiểu sao bỗng dưng nàng ta nhớ tới cái túi tiền màu trắng và Lý Mỹ nhân ở trong cung kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay nàng ta nắm chặt chén trà, lại muốn mở miệng ra hỏi, ai ngờ lời còn chưa thốt ra thì bên ngoài Vụ Tâm đã rống lên thất thanh: “Người nào!”
Nghe bang một tiếng, mày nhíu lại, bình phong lưu li trước cửa nát tan tành đầy đất, vung tung tóe.
Nàng ta nâng tay áo che đi gương mặt trắng xanh của mình, trong chớp mắt thấy kinh hoảng, cũng không quan tâm tới bức bình phong mới tinh nhã mà nàng ta quý trọng nhất, nhìn ra ngoài cửa.
Một người mặc áo trắng như tuyết, ôm kiếm đứng giữa đình viện, vẻ mặt lạnh lùng, gương mặt tuấn tú, quan trọng nhất là, gương mặt đó có sáu phần giống với A Phù.
Tay nhéo cánh tay áo của Minh Từ căng thẳng, mím chặt môi.
Tuy nàng chỉ gặp mặt xa xa một lần nhưng lại nhớ rõ tướng mạo của người này.
Là Tống Hàm Sinh.
Giang hồ đệ nhất kiếm khách Tống Hàm Sinh.
Vụ Thanh Vụ Tâm đã vào nhà, che chắn trước mặt nàng ta, e sợ người nọ sẽ vọt vào, sai vặt thị vệ đã tới sân, còn có người nhanh nhẹn chạy đi tìm Minh Thượng thư và Trình thị, còn cảnh giác hơn chạy tới Kinh Triệu Phủ nữa.
Minh Từ đã bình tâm lại, nàng ta đẩy Vụ Tâm che trước người ra.
Nàng ta biết người này tới tìm A Phù, nhưng lại không thể nói thẳng được.
Toại mặt khải thanh hỏi: “Các hạ là người phương nào, tự tiện xông vào thượng thư
Ngoài mặt thì giả lả: “Các hạ là người nơi nào, tự tiện xông vào phủ Thượng thư là có chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ lâm nguy không sợ này đi, Minh Nhiễm cũng muốn vỗ tay tán thưởng nàng ta.
Tiếc ghê, tay đang ôm kiếm, không tiện vỗ được.
Nàng nghĩ nghĩ, Nhị tỷ tỷ đúng là bình thản ung dung hiếm có, đáng giá được khen ngợi, là muội muội sao nàng không ra vẻ một chút được chứ.
Trong lúc suy nghĩ nàng lại giơ một tay lên vỗ lên cạnh cửa, đùng một cái thủng một lỗ, đến cả khung xa nhà bên trên cũng rung rung theo, như là hưởng ứng.
Gỗ vụn bay đầy trong phòng, rơi vào mặt người, Vụ Thanh Vụ Tâm phất tay áo, Minh Từ che miệng, mũi có hơi ngứa, nàng ta muốn hắt xì mà không được, biểu cảm vặn vẹo.
A Phù còn lâu mới ở trong phòng chịu tội, vù một cái bay ngay ra ngoài.
Minh Từ cũng không chịu nổi, che mặt chạy ra, chống bàn đá hắt xì hơi mấy cái liền.
Mất mặt trước nhiều người trong phủ như thế, nàng ta cảm thấy vô cũng bất nhã, đỏ mặt ngay lập tức.
Mà bởi vì Minh Nhiễm đột nhiên ra tay, thị vệ trong phủ cũng xông lên.
Minh Nhiễm cười nhạt một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Chút trình độ thế này, đến cả kiếm cũng không cần rút.
Nàng dùng tay không cũng quăng ra được hết.
Ai, đúng là, cao thủ thì cô đơn.
Còn là cao thủ trong các cao thủ thì lại càng cô đơn.
Khó trách Tống Hàm Sinh thích giả ngầu lòi, đúng là lạc thú duy nhất trong cuộc đời này mà.
Nhưng mà Minh Nhiễm còn chưa duỗi tay, Minh Từ đã kêu lên một tiếng bảo thị vệ dừng tay.
Đùa gì đấy, ra tay với Tống Hàm Sinh là chê sống lâu quá à?
Nàng ta khẽ nhíu mi, tay chống lên bàn đá, tựa lá sen nõn nã mới nhú, mặc dù có hơi chật vật nhưng tư dụng cũng động lòng người.
A Phù nhìn nàng ta một cái, lại nhìn nhìn Minh Nhiễm, không có lên tiếng cũng không động tay chân.
Mà phía bên kia Minh Thượng thư đang đi cùng Tuân Nghiệp tới sân của Minh Nhiễm tìm người, chỉ là chỗ ở của hai tỷ muội Minh gia cần phải đi qua một con đường, gã sai vặt lại đang chạy loạn xông tới, đúng lúc đụng trúng bọn họ, xém tí nữa thì đụng trúng Minh Thượng thư.
Mấy ngày trước Tôn đại nhân mới bị Thánh Thượng giáo huấn giáo dưỡng trong nhà, khó làm được việc lớn, mặt Minh Thượng thư đen như đáy nồi, lạnh giọng trách mắng: “Khốn kiếp! Lỗ mãng hấp tấp, không ra cái thể thống gì.”
Gã sai vặt cũng bất chấp cáo tội, thở hồng hộc, kinh hoảng tới mức nói chuyện cũng lắp bắp, “Lão gia, xảy, xảy ra chuyện rồi!”
“Trong viện Nhị tiểu thư đột nhiên xông ra một người mặc y phục trắng cầm kiếm, đánh nhau rồi!”
Minh Thượng thư nghi ngờ không rõ, “Gì mà bạch nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng gã sai vặt mới thở ra một hơi, bẩm báo chuyện người nọ đột nhiên xuất hiện khi thế rào rạt tí nữa thì phá nát phòng ở.
Tuy là vì chuyện của A Phù mà Minh Thượng thư có hơi không vui với Minh Từ nhưng cũng rất là yêu thương nữ nhi này, nghe gã sai vặt nói xong cũng không khỏi nôn nóng bất an, quay đầu nhìn về phía người mặc áo choàng lụa trắng bên cạnh.
Tuân Nghiệp cười khẽ: “Không bằng cùng đi qua xem một chút.”
Người mặc y phục trắng cầm kiếm?
Dáng vẻ này, sợ là Tống Hàm Sinh nhỉ.
Minh Thượng thư chắp tay nói vâng, Tuân Nghiệp đi chậm, Minh Thượng thư trong lòng gấp gáp nhưng cũng không dám thúc giục, đợi hai người đi tới bên ngoài viện, Minh Nhiễm đã lại nhảy lên tường rồi.
Từ trên cao nhìn xuống, gió thổi làm y phục bay bay, đây mới là cách thức cao thủ ra mặt.
Vương công công nhìn bóng dáng người trên đầu tường, càng nhìn càng thấy