Đèn trên bàn chưa đậy bóng, ánh nến nhảy múa, làm cho dáng người trong phòng cũng tranh sáng tranh tối.
Vòng tay đang ôm chặt lấy eo chàng vo một góc áo trong mỏng manh, xoa xoa nhăn nhúm.
Hai mắt nàng mở lớn, khóe mắt người phản chiếu trong mắt hơi nhếch lên, ánh mắt thâm thúy, vẫn là dáng vẻ thanh quý ôn nhã nhưng lại có chỗ nào đó không giống lắm.
“Bệ hạ……”
Nàng muốn nói gì đó, ngay sau đó môi lại bị người chặn lại, câu còn chưa nói hết chôn vùi trong nụ hôn sâu.
Động tác của chàng rất ôn nhu nhưng lại ẩn giấu sự mạnh mẽ trong đó.
Người mỗi ngày đều lười tới mức không muốn đi nhiều hơn vài bước, vốn là một đóa hoa mềm nhũn, lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, cứng người lại, ngón tay nắm chặt áo chàng buông lỏng ra, thả khỏi người chàng.
Gương mặt đỏ bừng, ỷ lại dựa vào khủy tay chàng, yểu điệu như liễu, mê hoặc lòng người.
Hai hàng mi dài run rẩy, trong mắt ngậm nước, một mảnh sương mù mông lung, vô cùng giống hoa đào đằm mình trong mưa bụi tháng ba.
Ảnh phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo của Tuân Nghiệp khó mà phân biệt được, thoáng buông ra, rồi lại nhịn không được hôn hôn lên đuôi mắt đỏ ửng.
Nhè nhẹ, giống như một sợi lông chim khẽ bay lướt qua khóe mắt rồi vuốt lên đầu quả tim nàng, hơi ngưa ngứa, lại gai gai, có chút mới lạ.
Nàng không thèm để ý tới sự lạnh nhạt của người Minh gia, cũng không thèm để ý tới sự hờ hững của người khác.
Nhưng vào lúc có người bằng lòng cho nàng sự dịu dàng lớn nhất, nàng vẫn luôn vui vẻ.
Tuân Nghiệp thấy nàng hơi cong mắt, rũ mi cười khẽ.
Ôn nhuận như ngọc, sáng trong như nguyệt, cao cao sáng chói như nắng ban mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Nhiễm nhìn đôi môi đang mấp máy của chàng, vùi người vào lồng ngực chàng, cả người đều đằm mình trong mùi hương thanh mát sau khi tắm gội của chàng.
Đầu ngón tay chàng khẽ ve vuốt đôi môi đỏ mọng, ôm người mềm mại không xương vào lòng, ghé đầu vào sát tai nàng, thân mật thật lâu.
Tóc đen nhẹ ma sát, bên tai ngưa ngứa, nàng nhịn không được giãy giãy.
Tuân Nghiệp ôm người càng chặt hơn, sau một hồi lâu mới bình ổn lại, gắng gượng đè nén sự khô nóng cực độ đang không ngừng tuần tra trên người xuống.
Sau đó mới khàn giọng nói: “Đừng động, lát nữa còn phải lên đường về cung.” Lại lằng nhằng thêm chút nữa, đến lúc đó lại không kịp lâm triều.
Minh Nhiễm nhẹ vâng, lại ôm lấy eo chàng, im lặng trong thoáng chốc.
Ước chừng qua chừng nửa khắc, Uẩn Tú Uẩn Chỉ vào phòng, hầu hại hai người đánh răng rửa mặt chải đầu, trời còn chưa sáng đoàn người đã leo lên xe ngựa về cung.
Trúc Tự cùng A Oản cùng nhau tiễn người đi, trở lại phòng thì nhận được thư chim bồ câu trắng đưa tin từ Vạn Trúc sơn trang tới, lấy tờ giấy ra, phút chốc trừng lớn mắt cả kinh.
Nàng ấy vội vàng thu dọn tay nải, lại hỏi A Oản lấy một con khoái mã, nhanh nhẹn xoay người leo lên, phi như bay rời khỏi tiểu trang.
Trên đường còn vừa vui sướng vừa kinh ngạc mà đi về hướng Vạn Trúc sơn trang.
Người đi cũng đi gần hết, tiểu sơn trang lại yên lặng như cũ, đến cả hơi thở con người cũng không rõ ràng, A Oản đi vào, đóng cửa lớn lại.
Liễu Ti Ti để lại thôn tràng này cho nàng ấy, từ nay về sau, đây chính là nhà của một mình nàng ấy.
……
Tuân Nghiệp hôn mê một ngày, lúc này tinh lực cường thịnh, Minh Nhiễm vừa mới lên xe ngựa đã choáng váng, ngủ một giấc, mãi tới khi tới của thành tinh thần mới tỉnh táo lại một chút.
Trong thành vẫn yên lặng như tờ, bên đường còn treo đèn đường, chỉ có một vài người, dăm ba cỗ xe đi lại trên đường, phần lớn đều là quan viên đi về phía hoàng thành chuẩn bị lên triều.
Cửa hoàng thành, Chúc Hủ xuống khỏi xe ngựa, y tới sớm hơn với những vị đại nhân khác, mặc quan bào màu đỏ thẫm, bóng dáng cô độc một người.
Y đứng một lúc thật lâu mới chậm rãi đi về phía chính điện, Đại Lý Tự Ân đại nhân vừa bước xuống đất thì nhìn thấy y, vội vàng đuổi bước theo sau.
Cười nói: “Chúc đại nhân, lại tới sớm a.”
Chúc Hủ gật gật đầu nói chào với ông ta, không nói chuyện nữa, Ân đại nhân ai da một tiếng, ngửa đầu nhìn lên.
Mặt người này trắng như tờ giấy, trán thấm mồ hôi lạnh, vòng mắt cũng xanh đen.
Ân đại nhân vội nói: “Sao sắc mặt ngài khó coi quá vậy? Là có chỗ nào không thoải mái sao?”
Chúc Hủ xua xua tay, muốn nói bản thân không sao cả, nào ngờ vừa mới giơ tay trước mắt nhoáng lên, dưới chân trượt một cái, Ân đại nhân còn không kịp đỡ, cứ thế ngơ ngác nhìn người ngã sóng soài.
Bên ngoài vang lên tiếng bịch một cái, Minh Nhiễm lặng lẽ nhấc mành xe lên một góc, nhìn thấy Chúc Hủ ngã chảy cả máu nằm dài dưới đất, nghĩ người này ngã khá là nghiêm trọng, quay đầu nói với Tuân Nghiệp: “Bệ hạ, dường như Chúc đại nhân ngã ngất đi rồi.”
Tuân Nghiệp nghe thế gật gật đầu với nàng, không nhiều lời.
Minh Nhiễm lại xốc mành lên nhìn cái nữa, Ân đại nhân và một thị vệ khác đỡ người lên xe, nhìn hướng đi xem chừng là tới thẳng Thái Y Viện rồi.
Xe ngựa lại đi vào trong cung, rất nhanh đã vững vàng dừng lại, Tuân Nghiệp sờ sờ đầu nàng, mới bảo Uẩn Tú đưa nàng về Phù Vân Điện.
Còn mình thì dẫn theo Uẩn Chỉ đi Tử Thần Điện, thay quần áo búi tóc, chuẩn bị lên triều.
Minh Nhiễm trở lại Phù Vân Điện đã nằm vật xuống giường, bọc chăn kín mít ngủ thẳng cẳng.
Trong Cảnh Vương phủ, vì một hồi mộng đẹp tối qua mà thiếu chút nữa Tuân Miễn đã muộn giờ lên triều, thở hồng hộc trà trộn đứng vào hàng, bước từng bước lên, đi vào chính điện.
Đế vương ngồi ngăn ngắn phía trên, huyền y huân thường, thanh quý đạm mạc, rõ ràng là khí sắc rất tốt, chỗ nào có dáng vẻ bệnh tật chứ?
Sức khỏe của Bệ hạ không đáng ngại, hôm qua lại thông báo bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, hành động như vậy là cố ý để cho bọn họ nhìn, ra một chiêu như vậy là để thử lòng trung thành của bọn họ.
Vị phía trên có thói quen tính trước mọi chuyện, năm xưa dùng một thân yếu ớt mà vẫn có thể thắng tuyệt đối đám huynh đệ kia, đăng cơ đế vị, tâm tư sâu nặng, không chỉ là kế ngoài mặt không.
Nghĩ tới thủ đoạn sấm rền gió cuốn không lưu tình ngày xưa, những đại nhân hôm qua mới tới Cảnh Vương phủ thiết lập chút giao tình trong lòng như chìm xuống đáy biển, hai chân run rẩy, triều hốt nắm trong tay thấm đẫm mồ hôi, không khỏi khô khốc nuốt nước miệng một cái.
Không khí cứ ứ đọng như vậy mãi, Tuân Miễn đang hoảng hốt trong lòng cũng nhận ra chỗ không phải, ngay lập tức ngưng thần tĩnh mắt, không dám suy nghĩ miên man nữa.
Tuân Nghiệp lướt nhìn y một cái, không để ý tới nữa, hỏi Ân đại nhân đứng phía trên: “Chúc khanh thế nào rồi?”
Ân đại nhân đáp: “Thái y nói không có trở ngại gì, chỉ là cơ thể suy nhược, khí nóng, lại váng đầu, bây giờ vẫn còn chóng mặt, không thể lên triều được ạ.”
Thần sắc giữa đầu mày Tuân Nghiệp nhàn nhạt, “Không sao cả, nói chính sự đi.”
Trong điện lúc lên triều túc mục uy nghiêm, Chúc Hủ nằm ở Thái Y Viện cuối cùng cũng tỉnh lại, ôm đầu, bôi thuốc, lại quấn vài vòng vải bố trắng, thực sự vô cùng đau đớn.
Nội thị ôm một cái gối mềm tới lót lưng cho y, khí huyết không xông lên nữa, đau đớn hơi giảm bớt.
Những ngày gần đây không biết là xảy ra chuyện gì, lâu lâu lại mơ một giấc mộng kỳ kỳ quái quái, trong đó có một cô nương không hiểu ra làm sao cứ quấn lấy y.
Thế thì cũng thôi đi, cũng không biết có phải do giấc mộng đó không mà thân thể y bị ảnh hưởng theo, cứ mỗi lần sau khi tỉnh mộng y đều cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu đau nhức nửa canh giờ cũng không bớt được.
Cứ như thế ngày ngày tháng tháng tích lũy, lại thêm tối hôm qua tham lạnh, cơ thể mệt mỏi mới có thể không chịu đựng nổi mà gục ngã ở cửa hoàng thành.
Y nhíu mày nhận lấy bát thuốc đen xì mà nội thị mang tới, không