Lý Nam Nguyệt chết như vậy có chút nằm ngoài dự đoán, chàng còn nghĩ là nàng ta với cháu trai mình còn dây dưa lâu lâu nữa chứ nhỉ.
Tuân Nghiệp đi ra ngoài, chống lan can hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương công công nhăn mặt: “Là bên huyện nha nhận được tin tức đi tới ngoại ô tìm người, nghe nói lúc tìm thấy thì đã tắt thở rồi, chết rất thảm, nhìn ghê người lắm ạ.
Cũng không biết là ai làm, bên phía Kinh Triệu Phủ đã tiếp nhận rồi.”
Tuân Nghiệp quay đầu đi, lạnh nhạt hỏi: “Những người đi theo bên cạnh Lý thị đâu?”
Vương Hiền Hải biết chàng đang nói tới những người theo giám sát Lý thị kia: “Nàng ta trộm trốn ra khỏi phủ.
Sau khi gặp mặt với Minh đại công tử thì tới tiệm quần áo.
Ở chỗ đó không tiện đi vào nên bị mất dấu.”
“Có chút kỳ lạ.” Bởi vì Lý Nam Nguyệt có hơi lạ lùng, sau khi chàng từ Tướng Quốc Tự gặp Pháp An đại sư quay về đã để cho người khác theo dõi riêng nàng ta.
Ngoài lần vào cung đó, Lý Nam Nguyệt không thể nào ra khỏi cửa Cảnh Vương phủ được, sao lại chọc phải kẻ thù hung tàn nào được?
Tuân Nghiệp dõi theo hành lang gấp khúc, đài xanh nước biếc, đầu ngón tay gõ gõ nhẹ lên thành lan can: “Bảo những người vốn theo dõi Lý thị cũng ngầm điều tra đi.”
Vương công công đáp vâng, chân tay nhanh nhẹn đi xuống lầu.
Tuân Nghiệp tiện tay rút một quyển sách trên án, giết thời gian.
Minh Nhiễm cũng ngủ không bao lâu, đợi nàng tỉnh lại cuốn sách trong tay Tuân Nghiệp mới chỉ xem được một nửa.
Nàng xoa xoa mắt, ngồi dậy, mắt lờ đờ ngơ ngẩn một lúc, thò tay kéo tay áo người bên cạnh, chậm như rùa bò dịch dịch qua, người như hết hơi dựa lên vai chàng.
Tuân Nghiệp không nhìn tới nàng, buông sách xuống, cõng người lên, chậm rãi đi xuống dưới, thở dài: “Lười đến mức không có giới hạn rồi.”
Minh Nhiễm ngáp một cái, trước mắt là sương mù mênh mang, cũng không nghe rõ chàng đang nói gì, thấy chàng nghiêng mặt thì thò qua hôn hôn lên mặt chàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuân Nghiệp cười cười, vẻ mặt càng dịu dàng hơn.
Ra khỏi đình hóng gió, lần bước theo tường viện Mai Uyển, sắc trời cũng dần tối, chẳng mấy tí mà đã không thấy ánh mặt trời đâu nữa.
Người đứng sau tàng cây cúi người nhặt lá rơi trên đất lên vân vê, lẳng lặng liếc nhìn qua bên này một cái, cằm bạnh ra rồi lại quay đầu nhìn về phía bên kia, đúng lúc có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Nguyễn Thục phi ở cuối đường.
Minh Ngạn đứng dựa lưng vào câu, một hồi lâu mới chậm rãi đi về phía nhà ấm trồng hoa.
……
Tối nay gió lớn, không nóng lắm, sau khi Minh Nhiễm tắm rửa trở về thì nằm trên giường không muốn động đậy chút nào, đôi mắt xoay tới xoay lui vẫn còn lưu lại nét mê hoặc mới rồi.
Tuân Nghiệp nghiêng người lại, thay nàng ấy vuốt lại vạt áo, ôm người lại gần thêm chút, thấy nàng không có vẻ buồn ngủ mới rì rầm tám chuyện.
Hai người nói một hồi thì nói tới Lý Nam Nguyệt.
Minh Nhiễm nghe thế thì ngây người một chút, môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói khàn khàn, “Chết, chết rồi?”
Tuân Nghiệp ừ nhẹ một tiếng, nhẹ nắm tay nàng, “Đúng thế, phía bên huyện úy tìm được người, bên phía Cảnh Vương phủ đã đón người về.”
Minh Nhiễm kinh ngạc nhổm hẳn đầu lên, mày nhăn lại.
Không đúng, cứ thế chết à? Cứ nghĩ là nàng ta phải có thủ đoạn giữ mạng gì mới phải chứ.
Đúng thế, Lý Nam Nguyệt chết rồi.
Đừng nói Minh Nhiễm không nghĩ tới, tới bản thân nàng ta cũng chưa từng nghĩ tới….
Nữ nhân ăn mặc như quạ đen kia, trình độ hung ác vượt xa tưởng tượng của nàng ta nhiều.
Lúc đó nàng ta cố tình làm mình choáng váng, muốn đi vào mộng của người nào đó để cầu cứu, mộng còn chưa vào tới thì bị nàng kia đâm một nhát thật sâu vào tay, đau tới mức tỉnh lại, sau đó trơ mắt nhìn nàng kia đâm chết bản thân.
Nàng kia còn cố tình tra tấn, không thèm dứt khoát, cái loại cảm giác này đúng là….
Lý Nam Nguyệt ngơ ngác co rúc vào trong góc, hệ thống 174 suy yếu mà cũng tức tới giậm chân, “Đã bảo ngươi ngoan ngoãn làm nhiệm vụ đừng có mà nghịch loạn, đừng chơi chiêu! Sớm bảo với ngươi thế giới trừng phạt này có rất nhiều yếu tố không ổn định, óc ngươi không lớn nổi hả?”
“Còn liên lụy tới ta cũng phải tiến vào thế giới khủng bố vô hạn với ngươi nữa, cái đồ ký chủ phóng đãng nhà ngươi!”
“Thế giới trừng phạt thất bại, tiến vào thế giới khủng bố vô hạn, ký chủ.
Tự ngươi giải quyết cho tốt đi.”
Lý Nam Nguyệt mở mắt ra lần nữa, khoái cảm vọt tới.
Cơ thể vô thức run rẩy, nhịn không được thở dốc rên rỉ.
Nàng ta còn đắm chìm trong bóng ma hung tàn của nữ nhân quạ đen kia, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy một quái vật thịt nát bươm đang ghé trên người nàng ta.
Hốc mắt nó trống không, còn đang duỗi tay máu xoa xoa bả vai nàng ta.
“A!!!”
Hệ thống 174 dùng một chân đá quái vật văng ra, cả giận: “Ngươi đồ đần này, còn không chạy nhanh đi!”
Lý Nam Nguyệt té ngã lộn nhào: “Ý gì đây?”
174 lạnh nhạt: “Không phải ngươi thích phóng túng sao, ở đây tất cả giống đực đều khủng bố y như quái vật vừa rồi.
Mục tiêu đều là chơi ngươi.
Thời gian ngươi ở thế giới khủng bố hẳn 10 năm, đủ dài nhé.
Có thể cho ngươi chơi tận hứng, muốn mấy lần thì mấy lần, muốn chơi không?”
Lý Nam Nguyệt nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn thoáng phía sau, bị một con quái vật toàn thân chảy mủ dọa cho khóc thét thảm thiết: “Không đâu, không đâu, thật không được đâu, ta thề đấy!”
……
Lý Nam Nguyệt gian khổ cầu sinh ở thế giới khủng bố thế nào không liên quan gì tới bên này.
Mà Minh Nhiễm biết nàng ta đã chết rồi thì hỏi Thất Thất Thanh Bình Hầu phu nhân như thế nào rồi.
Thất Thất chọc chọc tay: “Sau khi Lý Nam Nguyệt chết rồi, Thanh Bình Hầu phu nhân về lại phủ.
Dường như người không có sao, chỉ là tinh thần thì không bình thường lắm, dường như hai người mặc đồ đen kia cố tình dọa bà ta.”
Minh Nhiễm hỏi: “Ngươi biết hai người đó là ai không?”
Thất Thất lắc lắc đầu: “Thất Thất không biết, trong tình huống không phải đối tượng của nhân vật diễn mà đi truy lùng người khác thì là xâm phạm quyền riêng tư, nghiêm trọng chút thì xem như kẻ tình nghi.
Đây là hành vi trái pháp luật nha người chơi.”
“Mấy người đó giết người rồi, truy lùng một chút thì có sao đâu?”
“Nói cũng phải, chẳng qua phải báo cáo xin phép với phía trên một tiếng, chờ phê duyệt xong mới làm được.” Nói xong nhóc con offline, đi làm biểu.
Tuân Nghiệp gõ nhẹ trán nàng, “Nghĩ gì mà chuyên chú quá vậy?”
Minh Nhiễm nhéo nhéo góc áo chàng, lắc lắc đầu, Tuân Nghiệp nói: “Nên ngủ thôi, không thì ngày mai nàng lại dậy không nổi.”
Minh Nhiễm đáp một tiếng, nhắm mắt lại.
……
Hai ngày này bên Kinh Triệu Phủ điều tra cái chết của Lý Nam Nguyệt đều không có tiến triển gì.
Minh Nhiễm bớt chút tâm lực chú ý tới, đi tìm hiểu thì thấy đình trệ không có gì mới thì không bảo Thanh Tùng tìm hiểu nữa, chỉ đành chờ chỗ Thất Thất được phê duyệt thôi.
Tình huống về trạng thái tinh thần của Thanh Bình Hầu phu nhân có chút vấn đề, đã dọn tới thiện phòng của Tướng Quốc Tự tĩnh tu, trong thời gian không khỏe ngay được.
Nhân vật lần này tạm thời bị hệ thống thu lại, nói là sau này tính tiếp.
Trong lúc rảnh rỗi này Minh Nhiễm cũng không chọn thẻ khác, lúc nhàm chán thì đọc chút sách, ngủ một lát.
Mặt trời trên cao chói chang, nắng tới mức bỏng rát, nàng bước ra ngạch cửa dưới mái hiên được hai bước thì rụt chân về, yên lặng quay về phòng, tới thư phòng tìm một quyển sách, ngồi xuống ghế dựa cạnh cửa sổ.
Tây Tử vội vàng đẩy cửa đi vào, nàng đang xem tới mức ngủ gà ngủ gật, rèm châu nhẹ đung đưa, ngước đôi mắt nhập nhèm lên, im lặng dò hỏi.
Thời tiết nóng, nàng ấy đi lại nhanh, trên trán lấm tấm mô hôi mỏng, nói nhanh: “Tiệp dư, không thấy Thục phi nương nương đâu cả!”
Có lẽ là do gấp gáp, nàng ấy nói không rõ ràng, Minh Nhiễm hỏi lại lần nữa: “Là sao? Nói cẩn thận chút xem nào.”
Tây Tử sắp xếp lại câu chữ: “Thục phi nương nương mất tích rồi, Bạch Lộ nói không tìm thấy người đâu.”
Trong cung yên ả, lúc bình thường đi ra