Minh Nhiễm có chút ngu người luôn, trên mặt nàng có che khăn, chỉ có đôi mắt lộ ra là trừng đến mức lớn nhất có thể.
Nàng có chút mờ mịt luống cuống, còn hơi khó hiểu.
Nàng loay hoay muốn nhanh chân chạy thoát, vẻ mặt Tuân Nghiệp đầu bất đắc dĩ: “Đừng có động, nếu nàng mà nhanh chân chạy ra ngoài thì sẽ bị mọi người bắn thành cái sàng luôn đó.”
Lời chàng vừa dứt, Minh Nhiễm ngay lập tức an tĩnh lại ngay, dưới lớp khăn màu đen, khóe môi khẽ nhếch.
Lúc này Vương Hiền Hải và Vũ Lâm Quân cũng đã vọt vào, trong Minh Chính Các chật ních người nhưng lại không nghe thấy một chút âm thanh nào.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng cùng nhìn chằm chằm vào thích khách hành thích Hoàng thượng đang đứng sau rèm châu lay động.
Tình huống này, có phải có gì sai sai rồi không nhỉ?
Vương công công nghe xong Thập Thất tóm tắt lại mọi chuyện, chọc chọc khuỷu tay Chiếu Thanh đang đứng bất động bên cạnh: “Cho nên….
Là Bệ hạ với nương nương đang giỡn chơi, giết thời gian à?”
“……”
Khóe miệng Chiếu Thanh xệ xuống, chuyện giữa vợ chồng cũng làm cho y cảm thấy thần kỳ ghê luôn ấy.
Thập Thất quay đầu lại, nói nhỏ: “Lão đại, mới rồi hình như huynh đã động thủ với nương nương rồi.”
Chiếu Thanh: “….” Đâu chỉ có thế, thanh kiếm của y còn gác trên cổ nàng, chỉ tí xíu nữa thôi là cắt đứt thịt máu tươi ròng ròng ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu óc Chiếu Thanh ngơ luôn, hai vợ chồng này sẽ không tính sổ y sau đấy chứ!
Vương công công thử mở miệng hỏi: “Bệ hạ….
Nương nương?”
Ánh mắt Tuân Nghiệp đảo qua, mấy người Vương công công vội vàng cúi đầu, im lặng ngay lập tức.
Chàng nhìn những người trong phòng, nhíu nhíu mày: “Đi ra ngoài đi.”
Chiếu Thanh và Vương công công hơi chần chờ chút, cuối cùng vẫn vâng theo, dẫn người ra ngoài.
Thấy tình hình này, Minh Nhiễm chớp chớp mắt thật nhanh.
Thất Thất lo sợ túm váy nhỏ của mình, cuối cùng cũng lên tiếng: “Người chơi, xin lỗi nhé, quên nói với bạn, nam nhân của bạn gì cũng biết hết rồi.
Từ lúc bắt đầu trò chơi dường như ngài ấy đã nhìn thấy là bạn.
Còn có, chuyện lần trước rút được thẻ hoàng đế ấy, nhìn tình huống này, có lẽ ngài ấy nhớ hết mọi chuyện.
Xin lỗi, xin lỗi mà, chuyện nhiều quá, trí nhớ lại không tốt, nên quên mất tiêu òi?”
Minh Nhiễm: “…..
Ý gì cơ?”
Nghe giọng điệu này có mùi nguy hiểm quớ, mầm đậu xanh trên đỉnh đầu Thất Thất bằng một cái đứng thẳng, lắp bắp nói: “Thì, thì là ý trên mặt chữ đó….”
“……!”
Cả người Minh Nhiễm đều cảm thấy không khỏe tí nào.
Nàng cắn đầu lưỡi mình một cái, ối giời ơi, đau quá, không phải làm mơ mà.
Trong nhất thời nàng không tiếp thu nổi chuyện này, cả người ngơ ngác.
Thất Thất: “Người chơi, bạn vẫn ổn chứ?”
Minh Nhiễm nghe thế, suy nghĩ bay tứ tán ngay lập tức tụ lại, trực tiếp rời khỏi trò chơi.
Bây giờ nàng có hơi quẫn, nàng cần phải tìm một chỗ để đầu óc mình bình tĩnh lại.
Chớp mắt góc váy đỏ tươi đã biến mất ngay, trang phục dạ hành màu đen từ từ xuất hiện.
Bỗng dưng Tuân Nghiệp buông tay ra, liếc mắt đánh giá một cái rồi thu tầm mắt lại.
Đông Tranh trở về, dựa vào trên giá, nhìn đội quân Vũ Lâm Quân hùng dũng đứng bên ngoài, nuốt nuốt nước miếng, chân mềm nhũn tí nữa thì ngã quỵ trên mặt đất.
Tuân Nghiệp vén rèm lên đi ra bên ngoài, mấy người Chiếu Thanh nghe thấy đọng tĩnh thì chuyển mắt qua, nhìn chằm chằm vào người mặc áo đen nhặt chủy thủ dưới đất lên.
Tuân Nghiệp đi về phía thư án, vừa đi vừa nói: “Để nàng ta đi đi.”
Thẩm thống lĩnh và Vương công công liếc mắt nhìn nhau, dẫn người lùi lại tạo thành một đường đi.
Đông Tranh nghi ngờ có thể đây là một cái bẫy.
Nhưng đường sống duy nhất đang ở trước mắt, nghĩ tới đây, nàng ta không do dự nữa, phi thân nhảy ra khỏi cửa, ẩn mình vào bóng đêm.
Vương công công liếc mắt nhìn một cái, trên gương mặt trắng như bánh bao hiện lên vẻ nghi ngờ và cảm thán, tay xách phất trần chỉ ra bên ngoài: “Bệ hạ, đây là Hoàng hậu nương nương thật à?” Lúc nào thì Hoàng hậu nương nương học được võ công rồi?
Tuân Nghiệp nhướng mày: “Không phải, nhận nhầm người rồi.”
Chiếu Thanh: “?!” Bệ hạ, người đang đùa đấy à?
Thẩm thống lĩnh: “….Là thích khách thật?! thuộc hạ dẫn người đuổi theo ngay lập tức!”
Tuân Nghiệp vuốt tay áo dài, nhấc bút chấm mực, lạnh nhạt nói: “Không cần, đừng quản.”
Vương công công vội nói: “Bệ hạ, thích khách này dám chạy tới Minh CHính các, nàng….”
Lời ông còn chưa nói hết, bên trên đã tùy tiện liếc mắt một cái.
Đầu mày Vương công công nhảy dựng, im bặt, cúi đầu âm thầm nói trong lòng.
Nhìn thái độ này, là Hoàng hậu nương nương không sai mà.
Tuy là không nhìn thấy mắt nhưng dáng người kia đúng là có hơi giống.
Vương công công nghĩ như vậy, mấy người Chiếu Thanh cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ là những người đi lại trước ngự tiền, hầu gần thiên tử, khi nào bắt được thích khách mà còn thả cho chạy chứ, cũng không phải thả con săn sắt, bắt con cá