Thành phố Trung Châu.
Giang Thành ngồi trên ghế sofa nhìn vào một tờ báo cách đây đã mười năm ghi lại tin tức về vụ án một nhà đội trưởng cảnh sát hình sự bị giết hại.
Anh cầm lấy chai bia trên bàn trà uống vài ngụm, nước mắt không ngừng rơi, đội trưởng cảnh sát hình sự trên báo đó chính là anh. Vợ anh, Văn Thư Nhã được phái đến nằm vùng ở một tổ chức quốc tế chuyên buôn bán trẻ em trong ba tháng.
Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rất rõ ngày nhiệm vụ hoàn thành, Văn Thư Nhã chạy đến bên cạnh mình như một chú chim sơn ca và nói: “Báo cáo Đại đội trưởng Giang, nay Văn Thư Nhã trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, xin chỉ thị!”
“Về nhà nấu cơm tối chúc mừng em.”
Nhưng khi anh trở về nhà lại thấy cả người Văn Thư Nhã đầy máu nằm trên sàn nhà, con gái không rõ tung tích. Bên cạnh chỉ để lại tờ giấy A4 in một câu nói và khuôn mặt của một thằng hề: Bất ngờ phải không? Chúng mày cũng làm tao rất bất ngờ đấy. Mày yên tâm, tao sẽ để cho chúng mày từ từ gặp nhau.
Mười năm qua, Giang Thành giống như phát điên liên tục thu thập tất cả các trường hợp buôn bán trẻ em từ khắp nơi trên cả nước để phân tích, nhưng vẫn luôn không tìm thấy một dấu vết nào.
Hoảng loạn, bất lực, tuyệt vọng... Tất cả các cảm xúc tiêu cực luôn đeo bám, ghì chặt lấy Giang Thành trong mười năm khiến anh gần như không thể thở nổi.
Uống một ngụm bia cầm trong tay, anh nhẹ nhàng gấp tờ báo lại rồi đặt vào trong ngăn kéo. Sau đó hít một hơi thật sâu và bật tivi lên.
Nhìn một nhà ba người ấm áp trong bộ phim truyền hình, Giang Thành tự cười giễu cợt, thầm nghĩ: Nếu không có chuyện năm đó thì bây giờ gia đình bọn họ cũng sẽ giống như vậy.
Lúc vừa chuẩn bị đổi kênh, hình ảnh trên tivi bắt đầu nhấp nháy, ngay lập tức xuất hiện một người dẫn chương trình.
Dưới đây là một bản tin được phát sóng:
Trong hồ nhân tạo của Khu du lịch núi Vọng Lộc phát hiện một thi thể nữ khoảng mười tuổi, nghi trượt chân rơi xuống nước. Hiện giờ cảnh sát đang nỗ lực hết sức điều tra hiện trường...
Giang Thành nghe đến đây, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, hồ nhân tạo núi Vọng Lộc? Không phải xung quanh đều có hàng rào cao tám mươi phân sao, hà cớ gì lại có một đứa trẻ mười tuổi bị rơi xuống nước?
Mới nghĩ tới đây điện thoại liền đổ chuông. Anh cầm lên xem mới biết là Cục trưởng Trương ở cục cảnh sát gọi đến.
“Cục trưởng Trương.”
“Xem tin tức vừa xong rồi đúng không? Xem rồi thì mau chóng đến đồn cảnh sát, nếu chưa xem thì đừng xem, lập tức đến báo cáo.”
Trương Minh Sơn nói xong liền cúp máy, nghe giọng nói trong điện thoại, Giang Thành bất đắc dĩ bĩu môi. Người cấp trên già của anh vẫn luôn như vậy.
Chưa đầy hai phút sau, Giang Thành bước xuống tầng đã nhìn thấy một chiếc Passat màu đen quen thuộc đỗ trước cửa nhà mình, không nói hai lời liền trực tiếp mở cửa xe bước vào.
Vừa yên vị ngồi xuống, người đàn ông trên xe đã đưa sang một điếu thuốc.
“Bây giờ hút một điếu thuốc để khử mùi rượu của anh đi, nếu không lát nữa ông Trương sẽ lại mắng tôi cho mà xem.”
Giang Thành nhìn điếu thuốc lá trước mắt mình, cười nói: “Thường xuyên hút thuốc sẽ ức chế sinh sản dopamine, dần theo thời gian sẽ gây nghiện.”
“Cái người này, không thể quá dè chừng được. Tôi phải nói với anh, đàn ông trên thế giới có ai không hút thuốc thì đều điên cả rồi, phải buông thả bản thân một cách thích hợp.” Người đàn ông trên xe cười khổ, cất đi điếu thuốc của mình và nói.
“Bớt nói nhảm, mau lái xe đi. Nếu như Cục trưởng Trương muốn cậu đến đón tôi chắc chắn đã biết tôi uống rượu.” Giang Thành cười, mắng một tiếng.
Dương Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, khởi động xe đi tới cục cảnh sát.
Nhìn Giang Thành trên ghế phụ, Dương Lạc hết cách đành thở dài một hơi, nói: “Lại nhớ chị dâu rồi?”
Giang Thành tựa như không nghe thấy lời của Dương Lạc, chỉ quay đầu lại nhìn anh ta, hỏi: “Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào rồi?”
Dương Lạc đành cười khổ một tiếng, anh ta biết mỗi lần nhắc tới chuyện này, Giang Thành đều sẽ chuyển chủ đề, mười năm qua vẫn luôn như thế.
“Để mà nói về tình hình hiện giờ thì chắc là chết đuối, nhưng vẫn có điểm kỳ lạ, dịch dạ dày đã được kiểm nghiệm, hơn nữa kết quả khám nghiệm tử thi còn mất rất nhiều thời gian.”
Giang Thành nghe đến đây liền nhíu mày hỏi: “Có chút kỳ quái sao? Có chuyện gì vậy?”
“Có những vết sẹo ngoài da, có thể là bị trói, trong móng tay có lưu lại một ít tàn vật.”
“Có khi nào dây leo và cỏ dại có trong hồ nhân tạo cuốn quanh khiến nạn nhân không thể kêu cứu, càng giãy kịch liệt càng thắt chặt hơn nên dẫn đến tử vong?” Giang Thành nói ra hoài nghi của mình.
Dương Lạc trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi cũng rất hoài nghi, nhưng vẫn phải tiến hành so sánh với vết thương. Với tình hình hiện tại mà nói thì còn chưa thể phán đoán được chính xác thời gian tử vong của nạn nhân.”
“Thời gian tử vong thì sao?”
“Từ chín đến mười giờ tối qua.”
Nghe tin này, Giang Thành vô thức nhìn xuống đồng hồ của mình, đang là mười giờ bốn mươi chín phút tối.
Theo như Dương Lạc nói thì nạn nhân chết vào đêm qua, nhưng Khu du lịch núi Vọng Lộc ban ngày thường có người, tại sao không nhận được cuộc gọi khẩn cấp nào, lẽ nào không có ai phát hiện có người chết trong hồ nhân tạo?
Nếu đúng là như vậy, thời gian tử vong hiện giờ theo lời Dương Lạc nói có sai sót.
Sau khi đến đây, Giang Thành nhìn Dương Lạc với ánh mắt hoài nghi, mà Dương Lạc cũng ngầm hiểu ý anh, bất đắc dĩ cười: “Tôi biết anh hoài nghi, hiện giờ tôi cũng đang nghi ngờ chính mình. Dựa vào trạng thái sinh lý của thi thể cùng với tình trạng tế bào cơ co lại, thời gian tử vong quả thật là từ chín giờ tối qua đến mười giờ.”
Giang Thành tựa vào ghế ngồi, hít một hơi