“Là người ai mà không tham tiền, nếu không bị mất ví tiền, phát thanh bảo anh ta đến nhận tiền, cô nói xem ai mà lại không vui.” Dương Lạc ở một bên nói.
Nhưng Diệp Hồng vẫn lắc đầu: "Nếu như là Thằng Hề thì chắc chắn gã ta sẽ không qua lấy, chúng ta làm vậy có khác nào rút dây động rừng đâu.”
“Đợi một lát cô sẽ biết ngay thôi.” Nói rồi Giang Thành ra vẻ thần bí kéo Diệp Hồng ra giữa công viên giải trí.
Dương Lạc vẫn tiếp tục chờ ở phong an ninh.
Thời gian trôi qua 5 phút nhưng vẫn không có ai đến nhận ví tiền. Nhưng điều thần kỳ đã xảy ra.
Người ở công viên giải trí đều nhìn thấy thông báo này và vô thức nhìn những người xung quanh mình xem có người như trong thông báo xuất hiện bên mình hay không.
Quả nhiên như dự đoán của Giang Thành, một vài người vây quanh anh ta ở nơi cách trung tâm công viên giải trí khoảng hơn 10m.
Giang Thành thấy vậy liền vội vàng kéo Diệp Hồng qua đó.
Đến gần mới phát hiện người đàn ông mặc quần áo đen và đeo kính râm đang bị bao vây.
“Ôi chao, tôi đã nói chàng trai trên màn hình lớn là cậu mà, cậu mau đi nhận lại ví tiền của mình đi.” Một bác gái nhiệt tình nhắc nhở.
Nhưng người đàn ông đeo kính râm lại lắc đầu: "Tôi không làm mất ví tiền, ví tiền của tôi còn ở trên người.” Nói rồi anh ta liền đi. Những người xung quanh nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc vậy: "Anh cứ qua đó xem xem cái ví đó có phải của anh hay không, nhỡ bên trong có tiền thì sao?”
Giang Thành ở một bên nghe thấy vậy liền cười nhạt, cuộc sống này thật là.
Mắt nhìn người đàn ông đeo kính râm muốn rời khỏi, Giang Thành vội vàng tiến lên trước.
“Xin chào, tôi đến từ bộ phận an ninh, mời anh đến phong an ninh một lát, xem có phải anh bị mất ví tiền hay không.”
Không đợi người đàn ông nói, Giang Thành liền kéo anh ta tới phòng an ninh.
“Trời ạ, tôi đã nói rồi tôi không bị mất ví tiền, mấy người sao cứ nhất quyết muốn đưa tiền cho tôi thế.” Người đàn ông đeo kính đen có hơi sốt ruột.
Thái độ đối với Giang Thành và Diệp Hồng cũng rất không tốt.
“Chúng tôi là cảnh sát tìm anh để thấm vấn.” Diệp Hồng không muốn dây dưa với gã, liền trực tiếp tiết lộ thân phận của mình.
Người đàn ông vốn dĩ đã bối rối, nghe thấy đối phương là cảnh sát càng bối rối hơn.
“Các người thật sự là cảnh sát? Thế mấy người tìm tôi làm gì? Tôi cái gì cũng không làm.” Người đàn ông nói rồi vô thức lùi lại hai bước.
Giang Thành cau mày nhìn người đàn ông nhát gan trước mặt, trong tiềm thức của Giang Thành, anh cho rằng người thần bí không phải anh ta.
“Theo những gì chúng tôi điều tra và theo dõi thì phát hiện ra anh đã ăn trộm trong công viên giải trí, bây giờ cần phải tiến hành khám xét người anh.” Giang Thành thảm nhiên bịa ra lý do nói với người đàn ông đeo kính râm.
Không ngờ, người đàn ông này ngây người một lúc rồi vội vàng chắp tay khổ sở van nài: "Anh cảnh sát, tôi sẽ không dám nữa, tôi sẽ giao hết tất cả những gì tôi đã trộm ra.”
Thật không ngờ Giang Thành gạ hỏi lại lôi ra được một tên trộm.
Diệp Hồng và Dương Lạc nhìn nhau, xem ra người này không phải người thần bí đó.
Giang Thành cười mỉa, anh cầm điện thoại của người đàn ông mở album ảnh ra xem, phát hiện bên trong toàn ảnh của người đẹp.
Xem ra, người đàn ông đeo kính râm này cầm điện thoại chỉ để chụp ảnh người đẹp, không có hình ảnh Phỉ Nhiễm ngồi trên vòng quay.
“Xem ra tìm nhầm người rồi.”, Giang Thành bất lực lắc đầu.
Người đàn ông đeo kính râm cười nói: "Anh đã tìm sai người rồi, vậy tôi đi trước nhé.”
“Đứng lại, anh trộm đồ còn muốn đi.” Diệp Hồng bước nhanh đến trước mặt gã và lấy còng tay ra còng tay gã lại.
“Có gì muốn nói thì đến đồn cảnh sát rồi nói. Đưa đi!” Diệp Hồng nói với cảnh sát viên ở phía sau của cô ấy.
Nhìn thấy sự thất vọng của Giang Thành, Diệp Hồng bất lực lắc đầu: "Hiện tại chúng tôi thực sự không có cách nào tìm ra người đã gửi tin nhắn cho anh trong số rất nhiều người.”
“Thêm vào đó, hiện tại đã rút dây động rừng rồi.”
Giang Thành hiểu điều này, đây là một nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng đây cũng là một manh mối lớn, anh không muốn bỏ qua.
Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắp nhá nhem tối.
Người lớn và trẻ em trong công viên giải trí chơi rất vui vẻ, muốn về nhà, nhưng phát hiện công viên giải trí đã bị đóng cửa rồi.
“Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại không cho chúng ta đi?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đừng làm mất thời gian của tôi, tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa đấy.”
“Công viên giải trí này có phải xảy ra chuyện gì không? Sao tự nhiên không cho chúng ta đi?”
Tiếng của mọi người vang lên, gây áp lực rất lớn cho ban quản lý công viên giải trí.
“Đội trưởng Giang Thành, anh xem người cũng không tìm thấy, người đến công viên giải trí chơi đều đã lên tiếng phàn nàn rồi.” Quản lý rất khó xử khi nói với Giang Thành.
Anh nhìn mọi người bên ngoài lo nghĩ muốn về nhà, bất lực thở dài: "Bỏ đi! Tiếp tục như vậy không phải là cách, cho anh em quay lại đi.”
Nhìn đám người đông nghịt từng người một rời khỏi công viên giải trí, trái tim anh như muốn rỉ máu.
Rõ ràng biết con gái mình đang gặp nguy hiểm nhưng anh lại không thể làm gì.
Ngay lúc này, anh bỗng nhiên liếc về phía trong góc nhỏ đám người rời đi, thấy có một người đàn ông đội mũ màu đen.
Mặt nạ ôm chặt lấy khuôn mặt, căn bản không thể nhìn ra hình dáng như thế nào.
“Là anh ta, anh ta đang ở đó.” Giang Thành hô lên một tiếng rồi chạy qua đó, Dương Lạc và Diệp Hồng theo sát phía sau.
Tuy nhiên, lúc này mọi người đang chen nhau ra ngoài công viên giải trí, Giang Thành loạng choạng chạy lại chỗ người thần bí thì người đó sớm đã mất dấu.
“Chết tiệt! Người đàn ông thần bí đó chắc chắn là gã ta, gã đã chạy đi đâu rồi?” Giang Thành rất lo lắng kèm tức giận và tiếc nuối.
Nhìn khắp bốn phía xung quanh nhưng không thấy gã