Nhưng mà Giang Thành và những người khác cho dù làm thế nào đều không thể liên lạc với Vương Viên Viên.
Điều này càng khiến Giang Thành càng nghi ngờ Vương Viên Viên.
“Lục Hạo đến công ty Thương Mại vào buổi sáng, yêu cầu một bản báo cáo nhận chức của Vương Viên Viên, điều tra địa chỉ và các thông tin liên lạc khác của cô ta.”
Lục Hạo nhận được nhiệm vụ và mệnh lệnh liền vội vàng làm ngay.
Giang Thành nghĩ rằng Vương Viên Viên là người thường xuyên liên lạc với công ty Thương Mại, cho nên việc Trần Dương Dương thường xuyên vắng mặt mấy ngày nay chắc chắn có liên quan đến cô ta.
Vào thời điểm này không liên lạc được với cô ta càng làm tăng thêm sự hiềm nghi của anh.
Đang lúc suy nghĩ Lục Hạo đột nhiên gọi điện thoại đến.
“Đội trưởng, tôi đã tìm hiểm ở công ty Thương Mại, cô ta không phải là người bản địa, cô ta đến đây làm việc sau khi tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa.”
Khi nghe tin này Giang Thành rất tò mò, làm sao một sinh viên tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa lại có thể vào làm việc trong công ty thương mại nhỏ này?
Hơn nữa sau khi tìm hiểu ở công ty thương mại, chức vụ của cô ta, chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường mà thôi.
Điều này khiến người khác cảm thấy lạ thường, nhưng đây cũng không phải là vấn đề.
Giang Thành thúc giục Lục Hạo mang tất cả thông tin của Vương Viên Viên trở về đội cảnh sát hình sự.
Từ cách liên hệ Vương Viên Viên mà Lục Hạo có được, chính là cuộc gọi mà hôm qua mọi người đã gọi.
Lại tiếp tục gọi, nhưng không có ai trả lời, cũng không phải là trình trạng tắt máy hay là gọi không được.
“Chẳng lẽ Vương Viên Viên có tật giật mình nên không dám nghe điện thoại ?” Giang Thành lẩm bẩm nhẹ giọng nói:
Nếu chuyện của Trần Dương Dương có liên quan đến Vương Viên Viên, thì cô ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để rời khỏi đây.
“Xem ra chúng ta lại sắp phải đối mặt với một công việc rất lớn.” Giang Thành nghiến răng nói:
Vậy cô nghĩ lần này có liên quan gì đến Thằng hề không? Diệp Hồng không rõ liền hỏi:
Giang Trừng không thể trả lời câu hỏi này ngay lập tức, suy cho cùng cũng không tìm thấy dấu vết của Thằng hề từ cuộc khảo sát hiện trường.
Giống với trước đó, đồ vật mang tính biểu tượng của Thằng hề là daturastramonium, nhưng trong báo cáo khám nghiệm tử thi lần này của Trần Dương Dương không tìm thấy dấu vết của việc uống daturastramonium.
Tuy nói như vậy, nhưng Giang Thành lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tôi nhớ lại những gì mà người bí ẩn đã gọi cho tôi trước đó nói: Kịch hay sắp bắt đầu.
Ngay sau khi một vụ án mạng như vậy xảy ra, rất khó để Giang Thành không liên kết hai việc này lại với nhau.
“Bây giờ tôi có một ý kiến. Nếu không liên lạc được với Vương Viên Viên, thì nghi ngờ của anh ta là rất lớn .”
Giang Thành dừng lại hỏi một câu: “Diệp Hồng, nếu như cô giết người, cô sẽ làm như thế nào?”
Nghe xong lời này diệp hồng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chạy trốn.”
Đúng vậy, nếu như Trần Dương Dương do Vương Viên Viên hãm hại, vậy thì cô ta thời điểm đầu tiên phải hoảng hốt lo sợ.
“Sau khi phản ứng, nhất định cô ta sẽ rời khỏi thành phố này ngay lập tức.”
Sau khi nghe Giang Thành phân tích, Diệp Hồng nhanh chóng nói với Lục Hạo: “Mang tài liệu cùng kiểm tra đến sân bay, bến xe buýt và ga đường sắt cao tốc.”
Lục Hạo hiểu rõ ý của Diệp Hồng: “Được rồi, tôi đi kiểm tra xem có ghi chép gì về việc Vương Viên Viên đi xe từ chiều hôm qua đến giờ không.”
Cầm bản sao mặt trước và mặt sau chứng minh thư của Vương Viên Viên do công ty Thương Mại cung cấp, Lục Hạo đưa một vài cảnh sát đến trạm xe để điều tra.
Giang Thành và Diệp Hồng không nghỉ ngơi, liền lập tức tung một đoạn tin tức về việc Vương Viên Viên mất tích, được đăng trên một tờ báo lớn và tin tức truyền hình.
“Tôi hy vọng cách này hữu ích, bất kể Vương Viên Viên có phải là kẻ giết người hay không, nhưng chỉ tìm ra cô ta, nhất định tìm ra manh mối Trần Dương Dương bị hại.”
Nghe diệp Hồng nói như vậy Giang Thành gật đầu đồng ý.
Bởi vì hai ngày nay đều đang bận vụ án Trần Dương Dương bị hại, Giang Thành đã lâu không đến viện thăm Phỉ Nhiễm, cũng không biết tình hình hiện tại của cậu bé.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng Giang Thành không bứt ra được.
Trong khi nghĩ ngợi lung tung, Dương Lạc mang các bản báo cáo đến văn phòng của Giang Thành.
“Hai cậu đều đến rồi.” Dương lạc tự mình bước vào nói:
“Có phát hiện gì mới phải không?” Giang Thành liền đứng dậy, hiện tại phần lớn hi vọng để phá vụ án này đều ở cậu đấy.
“Tôi đã kiểm tra tất cả những món đồ mà anh mang về. Tin tức đáng thất vọng đầu tiên là trên con dao chỉ có dấu vân tay của nạn nhân Trần Dương Dương.”
Nghe được kết quả này, Giang Thành và Diệp Hồng đều không hài lòng lắm.
“Nhưng cũng có thể xác định từ điều này rằng kẻ giết người phải là một người rất thận trọng, và đây không phải cùng là một vụ án giết người thông thường.”
Ngược lại, nó có thể đã được lên kế hoạch từ rất lâu và được chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Cậu cứ nói tiếp đi.” Ánh mắt của Giang Thành nhìn thẳng về hướng của Dương Lạc.
“Chiếc bông tai hôm qua hai anh mang về từ hiện trường, sau khi điều tra không phải của nạn nhân Trần Dương Dương.”
Dương Lạc nói, sau khi phân tích, Trần Dương Dương nạn nhân của chiếc bông tai này trên người đang đeo một bộ bông tai hoàn chỉnh.
Vì vậy nạn nhân Trần Dương Dương không cần thiết ra ngoài chỉ mang một chiếc bông tai, vì vậy chiếc bông tai này rất có khả năng là do hung thủ mang theo.
“Còn một điểm quan trọng nữa.” Vẻ mặt của Dương Lạc trở nên nghiêm túc: “Tôi đã liên hệ với bệnh viện để hợp tác báo cáo bệnh tình về Trần Dương Dương.”
Lục Trần Dương Dương chết phát hiện thấy cơ tim giãn nở rất nghiêm trọng, mạch máy cũng trở nên rất dày.
Giang Thành hoàn toàn không hiểu nhíu mày lại và nói: “Cậu cứ trực tiếp nói kết quả đi.”
“Ý tôi là rất có thể khi nạn nhân Trần Dương Dương chết, ai đó đã tranh cãi dữ dội nên mới gây ra hiện tượng này.”
Những phân tích đỉnh cao của Dương Lạc khiến Giang Thành và Diệp Hồng rơi vào im lặng.
Điều này càng khẳng định suy nghĩ của Giang Thành về việc xảy ra vụ án này.
Lúc 4 giờ chiều, Trần Thiếu Dương