Quả nhiên không ngoài dự liệu, Giang Thành tìm thấy vật khác trong trạm xử lý rác thải.
Là chùm tóc đen dày.
Điều này làm cho Dương Lạc có chút khó hiểu: “Không biết những sợi tóc này của ai, huống chi có thể là của một người phụ nữ rụng tóc.
Thứ này có thể là manh mối sao?”
Giang Thành cầm lấy sợi tóc nhìn kỹ, vội vàng nói: “Người bình thường rụng tóc, cũng chừng mười mấy sợi.”
“Nhưng nhìn chùm tóc này, có tới hai ba trăm sợi rõ ràng như vậy.
Nhất định không phải là rụng tóc một cách bình thường.”
Dương Lạc nghe vậy cũng cảm thấy có lý, nhanh chóng gật đầu rồi giữ lại nắm tóc làm bằng chứng.
Trong cuộc tìm kiếm gắt gao sau đó không phát hiện thêm được điều gì khác, Giang Thành và Dương Lạc trở về đội cảnh sát hình sự của thành phố S.
“Sao rồi, cánh tay kia có phát hiện thêm manh mối gì mới không?” Giang Thành nhìn Phạm Minh, vội vàng hỏi.
“Những manh mối có được cho đến nay có thể khẳng định cánh tay này có lẽ được cắt bỏ ba ngày trước, và có lẽ nó được chặt bằng một con dao làm bếp gọt trái cây.”
“Trên đó còn có dấu tay nào khác không?” Dương Lạc vội vàng hỏi: “Hay trên cánh tay còn sót lại vết máu nào không?”
Chuyện này nằm ngoài phạm vi nhận thức của Phạm Minh: “Như này đi, cậu đến gặp Trương Cường hỏi cho kỹ, còn những kết quả khác thì chưa có đâu.”
Dương Lạc nghe vậy lời liền vội vàng kéo Giang Thành đến phòng pháp y của đội Cảnh sát Hình sự thành phố S.
Lúc này, Trương Cường đang ăn mì gói đối diện với cánh tay đó.
Điều này làm cho Giang Thành suýt chút nữa cười thành tiếng, quả nhiên những người làm pháp ý đều thích khẩu vị này sao? Trương Cường và Dương Lạc chắc là anh em của nhau, ngay cả khẩu vị cũng giống nhau thế này.
“Các anh đến rồi à.
Ôi nhìn xem tôi còn đang ăn đây này.” Trương Cường xấu hổ giấu hộp mì gói ra đằng sau.
“Không sao, anh ăn đi.
Tôi đến để giúp anh điều tra mà.”
“Tôi vừa nãy nghiên cứu một chút.
Cánh tay này bị cắt bởi con dao chuyên dùng để cắt gọt của nhà bếp.” Trương Cường nói một cách nghiêm túc.
“Vậy anh có kiểm tra xem trên cánh tay này có dấu vân tay nào không, với lại trong vết máu có thứ gì khác hay không.” Dương Lạc hỏi.
Trương Cường sững sờ: “Tôi chưa có nghĩ đến việc này, bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra.”
Dương Lạc cũng không nhàn rỗi, bắt tay vào giúp Trương Cường điều tra kỹ lưỡng cánh tay này.
Giang Thành không khỏi cảm thán Dương Lạc, thực ra thực lực của anh ta rất mạnh, nhưng cách nói đùa vui vẻ thường ngày của anh ta khiến người ta cho rằng anh ta không đứng đắn.
Nhớ rằng tài xế và nhân viên vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn, Giang Thành đi về phía phòng thẩm vấn.
“Phạm Minh, cuộc thẩm vấn thế nào rồi? Có thu được thông tin hữu ích nào không.”
Phạm Minh gật đầu nói: “Chúng tôi đã nắm được tuyến đường đi của tài xế xe rác và điểm thu gom rác.”
Phạm Minh vừa nói, vừa lấy lộ trình đường đi do tài xế viết đưa cho Giang Thành.
“Tôi không rõ lắm về tình hình đường xá ở thành phố S.
Tôi đề nghị phải điều tra kĩ càng những tuyến đường này, đặc biệt là ở các khu dân cư.”
Phạm Minh gật đầu: “Tôi cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhân viên công tác kia hẳn là không thể hỏi thêm gì, Giang Thành, anh cảm thấy tài xế này có vấn đề gì không?”
Giang Thành sững sờ một lúc: “Chắc là không đâu.
Anh xem anh ta là loại người rất nhát gan, nếu anh ta là người làm chuyện này thì làm sao có thể tự rước họa vào thân, giấu cánh tay vào xe rác do anh ta chở đi?”
Phạm Minh gật đầu khi nghe thấy lời Giang Thành nói: “Điều cậu nói rất có lý.
Bây giờ chúng ta nên tập trung điều tra những tuyến đường mà xe rác đi qua.”
Thấy thời gian đã không còn sớm đành chỉ có thể đợi đến ngày mai điều tra.
Khi Giang Thành đến phòng khám pháp y, Dương Lạc và Trương Cường vẫn cong đang nghiên cứu cánh tay đó.Mặc dù Giang Thành cảm thấy đau lòng cho Dương Lạc và Trương Cường, nhưng vẫn không nên làm phiền họ, liền trở về khách sạn trước.
Nằm ở trên giường, Giang Thành trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Đột nhiên cuộc gọi video trên điện thoại di động vang lên, Giang Thành nhìn thấy Diệp Hồng đang gọi.
Giang Thành vội vàng bắt máy, còn tưởng rằng Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi bắt máy, khuôn mặt non nớt của Phỉ Nhiễm hiện ra ở đầu dây bên kia.
“Phỉ Nhiễm, cô Diệp Hồng của con đâu, sao con lại cầm điện thoại di động của cô ấy?” Giang Thành cười hỏi.
“Cô Diệp Hồng đang nấu cháo.
Là món cháo thịt nạc trứng muối mà con yêu thích nhất.” Phỉ Nhiễm cười nói.
Giang Thành nhìn ra mặc dù khuôn mặt của Phỉ Nhiễm đang tươi cười, nhưng vì sức khỏe không tốt nên sắc mặt của cô bé tái nhợt, không có chút huyết sắc.
“Nói với cô Diệp Hồng của con để cô ấy sắc chút thuốc bổ cho con, bồi bổ thân thể, nhìn con gầy đi rồi.”
Diệp Hồng nghe thấy lời nói của Giang Thành, vội nghiêng người: “Không phải Phỉ Nhiễm gầy đi, mà là đang trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
Cùng lúc đó, từ đầu video bên kia vang lên tiếng cười lớn của Phỉ Nhiễm và Diệp Hồng, điều này khiến Giang Thành có chút mãn nguyện.
Nếu thời gian mãi ngưng đọng ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.
“Được rồi, Phỉ Nhiễm cúp điện thoại đi, chúng mình ăn cháo rồi chuẩn bị đi ngủ thôi.” Diệp Hồng chậm rãi bước ra ngoài với bát cháo thịt nạc trứng muối.
“Bố, khi nào bố về?” Phỉ Nhiễm vẫn bất quyến luyến hỏi.
“Đợi đến khi nào bố làm xong công việc ở bên này thì có thể về với con rồi.
Trong thời gian này con phải nghe lời cô Diệp Hồng, biết chưa?” Giang Thành cố gắng kìm nén nước mắt nói.
“Vâng, con biết rồi, vậy bố ngủ sớm đi, con đi ăn cháo đây.” Phỉ Nhiễm nói xong liền nghịch ngợm cúp điện thoại.
Diệp Hồng nhìn thấy vậy, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Phỉ Nhiễm, có phải con nhớ bố rồi không?”
Tính ra Giang Thành đến thành phố S đã gần một tuần rồi, rốt cuộc là vụ án như nào mà lại khó khăn đến vậy?
“Cũng bình thường ạ, có cô Diệp Hồng ở bên cạnh, con cũng không sợ.
Hơn nữa mỗi ngày đều có món ngon để ăn.”
Nghe xong lời của Phỉ Nhiễm, Diệp Hồng có chút thỏa mãn: “Con ăn trước đi, ăn xong cô có chuyện muốn bàn với con.”
Phỉ Nhiễm