“Trước hết tôi đem dấu vân này đưa về bảo lưu lại đã, nếu như trong thời gian điều tra chúng ta phát hiện ra nghi phạm có thể lấy ra so sánh.
”
Nghe thấy lời của Phạm Minh, Giang Thành gật đầu: “Vậy chúng ta bây giờ đã mất hết manh mối, trừ phi dồn lực vào nghiên cứu tuyến lộ trình mà người tài xế đã cung cấp.
”
Phạm Minh gật đầu biểu thị sự đồng tình: “Tôi cũng nghĩ rằng thời gian gấp rút lắm rồi, bây giờ bắt đầu điều tra.
”
Phạm Minh nói xong, lấy ra lộ trình xe rác đi mà người tài xế đã cung cấp, đưa cho Giang Thành và Dương Lạc bắt đầu điều tra.
Xem tuyến đường xe đi qua, Giang Thành phát hiện, hầu hết nơi xe rác phụ trách là một vài khu dân cư và một số cơ sở kinh doanh.
Hơn nữa những cơ sở kinh doanh này hầu hết đều là quán ăn nhỏ.
Chuyện này khiến Giang Thành rất đau đầu, nếu như vậy xe thu gom rác ở khu dân cư, phần nhiều có lẽ đều là rác thải sinh hoạt.
“Tôi nghĩ rằng bây giờ vấn đề đau đầu nhất chính là những quán ăn nhỏ kia, nếu như là quán ăn lớn việc điều tra sẽ dễ dàng hơn so với quán ăn nhỏ, chuyện vệ sinh vốn rất khó đạt tiêu chuẩn.
”
Giang Thành gật đầu đồng ý: “Bây giờ chúng ta có thể yêu cầu người tài xế trợ giúp chúng ta điều tra”
“Được giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay” Phạm Minh nói rồi lấy điện thoại gọi điện bảo người tài xế gặp họ.
“Những khu dân cư kia khá đông, trước tiên chúng ta sẽ tạm thời bỏ qua, đây là những quán cơm nhỏ, nhưng tình huống rất phức tạp, số lượng lại nhiều, chúng ta có thể điều tra từ những quán ăn nhỏ trước tiên.
” Giang Thành nghĩ rồi nói.
Người tài xế nhận được điện thoại của đội cảnh sát hình sự, vôi vàng đến gặp Giang Thành đang đợi sẵn.
“Chúng tôi mong muốn anh trợ giúp chúng tôi điều tra, có thể đưa chúng tôi đến chỗ những quán cơm nhỏ anh thường đi qua, có thể tiến hành lần lượt loại bỏ.
” Giang Thành nhàn nhạt nói.
“Được thôi, tôi nhất định tận lực phối hợp với các anh” Người tài xế nói rồi đưa ba người Phạm Minh, Giang Thành và Dương Lạc đến một bãi rác.
“Rác thải trong bãi rác này chính là rác của tất cả những quán ăn nhỏ đó.
” Người tài xế mở lời.
Dương Lạc nhíu mày: “Lẽ nào, chúng ta còn phải ở đây lục rác sao?”
“Thật may, người đến chỗ này vô cùng ít, ngoài trừ những nhân viên phục đi vứt rác ra, họ cũng không thể nhận ra cậu đâu, cậu yên tâm đi.
” Giang Thành giễu cợt nói.
Vừa dứt lời có một nhân viên phục vụ đẩy một thùng rác đến, nhìn thấy Giang Thành và những người khác liền phớt lờ, có chút né tránh.
Hơn nữa, Giang thành còn phát hiện ra ánh mắt của anh ta rất bất thường.
“Phạm Minh anh nhìn xem người nhân viên phục vụ kia, tại sao anh ta lại căng thẳng như vậy, đổ rác thôi mà.
”
Phạm Minh nghe xong gật gật: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh ta rất kỳ quái, như này đi chúng ta đến hỏi anh ta vài câu.
”
Giang Thành gật đầu liền đi về phía trước nhiệt tình chào hỏi người nhân viên phục vụ, nhưng người nhân viên vốn không để ý đến Giang Thành, chỉ đặt cái thùng rác xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Giang Thành cảm thấy không đúng vội chắn ngang đường người nhân viên phục vụ.
“Các anh làm gì vậy, để tôi đi.
” Người nhân viên phục vụ không khách khí nói
“Chào anh, chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh, mong anh có thể hợp tác” Giọng Giang Thành có chút nghiêm nghị, ánh mắt của người nhân viên càng thất thường.
“Anh là người của quán ăn nào?” Giang Thành không để cho thời gian người nhân viên phục vụ suy nghĩ đã hỏi ngay.
“Tôi là nhân viên của quán cơm Hòa Bình phía trước mặt kia, tôi không có thời gian tán gẫu với các anh đâu, tôi còn phải quay về làm việc nữa.
” Người nhân viên phục vụ nói đến đây liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
Chính bởi hành động này đã khơi dậy sự tò mò trong Giang Thành, dù người nhân viên phục vụ chạy rất nhanh, nhưng Giang Thành đã kịp chắn trước mặt người nhân viên phục vụ.
“Anh chạy gì chứ,tôi chỉ là muốn hỏi anh vài câu thôi, anh rốt cuộc đang giấu diếm điều gì.
”
Người nhân viên phục vụ liền bị dọa cho ngây ngốc: “Tôi không biết cái gì hết, các anh hỏi tôi làm gì, tôi không biết cái gì hết, các anh đi hỏi chủ của tôi ấy.
”
Giang Thành sững người một lát: “Ông chủ của các anh? Là ông chủ của các anh bảo anh làm những việc gì à? Có cái gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
”
Người nhân viên phục vụ này xem ra cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, nhát gan đến mức ngồi thụp xuống đất ôm đầu khóc.
“Tôi thực sự không biết cái gì cả, xin các anh đấy, thả tôi đi đi, nếu tôi không quay về, ông chủ của chúng tôi sẽ mắng tôi mất.
”
Giang Thành nghe vậy cùng Phạm Minh liếc mắt trao đổi, cảm thấy tâm tình và trạng thái của người nhân viên phục vụ có chút không đúng.
“Được rồi, vậy cậu quay về đi.
” Giang Thành nói.
Người nhân phục vụ nghe thấy vậy liền nhanh chóng rời khỏi đó.
“Giang Thành sao anh lại để anh ta đi?” Phạm Minh có chút không hiểu hỏi.
“Đi, chúng ta đi theo đó xem anh ta có bí mật gì.
” Giang Thành nói rồi liền bám theo phía sau người nhân viên phục vụ.
Ba người theo người nhân viên phục vụ đến đằng sau một quán cơm, đó là một ngôi nhà khá sơ sài.
“Bảo cậu đi đổ rác mà lề mề thế, không bị ai phát hiện chứ?” Một người đàn ông mặc quần áo đầu bếp lớn tiếng mắng chửi người nhân viên phục vụ.
“Không, không có, tôi đi ra phía trước làm việc đây.
” Người nhân viên phục vụ lắp ba lắp bắp đáp lại vài câu, sau đó tiến vào trong quán.
Điều này khiến Giang Thành có chút thắc mắc, gã đầu bếp này rốt cục là sợ bị người khác phát hiện cái gì? Lẽ nào quán ăn này với cánh tay kia có liên quan ư?
Ba người thận trọng áp người vào tường nhà nghe trộm nhìn trộm, đúng lúc bên đường có một người đàn ông mặc toàn thân màu đen đội mũ.
Giang Thành cùng người đàn ông chạm mắt, người đàn ông đó kéo thấp mũ nhanh chóng rời đi.
“Giang Thành, tôi cảm thấy quán ăn này chắc chắn có vấn đề, chúng ta tốt nhất vẫn là đi dò hỏi một chút xem sao.
”
Phạm Minh nói xong, dẫn đầu nhằm cửa chính của quán ăn Hòa Biền đi đến.
Vừa bước vào quán Giang Thành liền phát hiện gã đàn ông đội mũi vừa rồi cùng mình đối mắt đang lặng lẽ ngồi trong quán gọi đồ ăn.
“Ba vị khách này,