Nghe thấy tin tức này, Giang Thành hoàn toàn sững sờ, sự việc này quả nhiên giống với suy đoán của anh, bà chủ chắc chắn thoát không khỏi mối quan hệ này.
Nhìn thấy tên phục vụ đã bị dọa sợ rồi, Giang Thành ra hiệu với Dương Lạc, Dương Lạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Những việc xảy ra tối nay tuyệt đối không được nói cho người khác, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Hiểu chưa?” Dương Lạc thản nhiên đe dọa.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói cho bất cứ người nào.
Anh đừng đến tìm tôi nữa.” Người phục vụ nói xong liền vội vàng bật dậy và rời đi.
Bây giờ đã biết chân tướng sự việc, Giang Thành không biết phải giải quyết thế nào nữa.
Phạm Minh chỉ có thể lái xe đưa hai người về khách sạn trước.
Ba người ngồi cùng nhau nghĩ lại những thông tin mà tên phục vụ tiết lộ.
“Hiện tại mọi người có ai có ý kiến gì không?” Giang Thành hỏi trước.
“Dựa theo sự phân tích và suy luận của tôi thì gã phục vụ đã thẳng thắn nhận tội với bà chủ, tôi cho rằng bà chủ có khả năng là hung thủ giết người.”
Phạm Minh nói rồi liếc nhìn Dương Lạc: “Anh nghĩ như thế nào?”
“Nếu dựa vào sự việc xảy ra trong tối nay mà phán đoán thì bà chủ quán cơm Hòa Bình là người đáng nghi ngờ nhất.”
Dương Lạc nói tới đây thì dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng trước đó chúng ta đã điều tra qua các mối quan hệ xã hội của Lan Lan, nói một cách hợp lý thì bà chủ quán cơm Hòa Bình và Lan Lan hẳn là không quen biết nhau.”
Giang Thành nghe xong thì gật đầu: “Đúng vậy, nếu nói bà chủ quán cơm Hòa Bình là hung thủ giết chết Lan Lan thì rốt cuộc giữa bọn họ có ân oán gì mà bà chủ quán cơm lại có thể ra tay giết người tàn nhẫn như vậy?”
Phạm Minh nghe xong gật đầu: “Động cơ giết người đúng là một vấn đề, nên chúng ta cần phải điều tra lý lịch của bà chủ quán cơm Hòa Bình.”
Ba người thống nhất ý kiến, gật đầu rồi từng người đi về nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Minh lái xe đến khách sạn nơi mà Giang Thành và Dương Lạc ở.
“Hôm nay chúng ta tiếp tục đi đến quán cơm Hòa Bình để tìm hiểu rõ hơn.” Giang Thành nghĩ một lúc rồi nói.
Ba người lái xe đến quán cơm Hòa Bình, lúc này bà chủ nhìn thấy bọn họ không còn nhiệt tình như hôm qua nữa, ngược lại trên mặt còn có một chút kinh ngạc.
Sau đó bà chủ cố nặn ra bộ mặt tươi cười đến chào hỏi: “Ôi chao, ba người các cậu lại tới rồi, hôm nay muốn ăn cái gì nào?”
Giang Thành thấy vậy cũng lễ phép cười lại: “Đúng vậy, cơm ở chỗ của bà chủ rất ngon, hôm qua ăn xong chúng tôi nhớ mãi không quên, nên hôm nay lại đến để ủng hộ đây.”
Anh nói xong thì tự mình ngồi xuống, bà chủ lại nói thêm vài câu khách sáo, đúng lúc này thì người đàn ông mặc đồ đen hôm qua nhìn thấy lại xuất hiện trong quán cơm.
“Tôi nói này bà chủ, cái người đàn ông kia cũng thường xuyên đến chỗ bà ăn cơm sao? Sao tôi lại thấy hắn có chút kì lạ nhỉ?”
Bà chủ nghe vậy liền quay người nhìn lại, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi: “Xin chờ một chút, tôi sẽ dọn thức ăn của các cậu lên ngay.”
Bà chủ nói xong liền đi về phía bàn của người đàn ông mặc đồ đen: “Tôi nói này anh sao lại đến nữa rồi, anh đến quán khác ăn đi, quán chúng tôi không thể phục vụ anh được.” Giọng điệu của bà của bà có vẻ hơi mất bình tĩnh.
“Tôi thấy bà càng ngày càng kiêu ngạo, lẽ nào bà đã quên thỏa thuận trước kia giữa chúng ta rồi sao? Bà đừng có ép tôi làm ra một số chuyện với bà.” Hắn ta trực tiếp đe dọa mà không một chút che giấu.
“Tốt nhất anh nên im miệng đi, có chuyện gì thì ra đằng sau nói chuyện, đừng có ở đây gây rối tôi.” Sắc mặt bà chủ rất kém.
Giang Thành vểnh tai lắng nghe, cảm thấy gã đàn ông mặc đồ đen này không đơn giản như mình tưởng tượng, rốt cuộc hắn ta có quan hệ gì với bà chủ quán cơm Hòa Bình?
Chỉ thấy hắn ta liếc Giang Thành một cái sau đó hạ thấp mũ xuống rồi đi theo bà chủ ra sau bếp.
Thấy vậy, Giang Thành muốn đi theo thăm dò đến cùng, nhưng lại bị đầu bếp đột nhiên xuất hiện ngăn lại: “Thưa quý khách thật ngại quá phía sau là phòng bếp của chúng tôi, không thể tự tiện đi vào.”
Giang Thành bị chặn lại có chút nôn nóng, nhưng nhiều người nhìn mình như vậy anh cũng không thể làm gì.
Nhưng chính sự ngăn cản của đầu bếp cùng với hành vi của bà chủ và gã mặc đồ đen đã khơi dậy sự nghi ngờ và sự tò mò của anh.
“Các anh nghĩ mối quan hệ giữa bà chủ và gã mặc đồ đen kia là gì?” Giang Thành tò mò hỏi.
“Các anh có cảm thấy bà chủ như là bị gã mặc đồ đen đe dọa hay không?”
Phạm Minh suy nghĩ một lúc rồi buột miệng nói ra, Dương Lạc và Giang Thành ở bên cạnh gật đầu lia lịa.
“Đúng rồi! Tôi thấy hình như bà chủ rất sợ hắn, nhưng bây giờ chúng ta lại không thể theo bà chủ vào phòng bếp được.” Giang Thành có chút nóng vội.
Khi cả ba người đàn ông đang chìm vào im lặng thì lúc này bà chủ lại một mình đi ra.
“Bà chủ vừa nãy có chuyện gì vậy?” Giang Thành hỏi thăm dò.
“À! Không có chuyện gì, các cậu từ từ ăn.” Nét mặt của bà chủ không tốt lắm, mắt đỏ giống như vừa mới khóc vậy.
“Xem ra chúng ta không thể ngồi yên một chỗ được, hôm này dù thế nào tôi cũng phải nói chuyện cùng bà chủ.” Giang Thành vừa nói xong liền ăn cơm.
Họ ở quán cơm Hòa Bình chờ cho đến đêm.
“Ôi! Ba người các cậu ở chỗ tôi đã một ngày rồi, chúng tôi đã đến giờ đóng cửa rồi.” Bà chủ thấy vậy vội vàng đứng lên nói.
“Đây còn không phải là muốn cùng bà nói chuyện sao? Chúng tôi đặc biệt chờ đến tận bây giờ.” Giang Thành làm động tác mời ngồi với bà chủ.
“Ôi chao! Cậu muốn cùng tôi nói cái gì chứ?” Bà chủ cười nói.
“Ha ha.
Nói về chuyện của cái cậu phục vụ tiệm cơm của bà.
Hôm nay làm sao lại không đi làm vậy?” Giọng Giang Thành vừa ngừng lại thì sắc mặt