Sau khi quay lại cục cảnh sát, Giang Thành dẫn theo Diệp Hồng và Lục Hạo đi chỉnh sửa đoạn băng ghi hình rồi xem lại một lần nữa. Giang Thành rất có lòng tin vào năng lực của hai người này.
Giống như những gì Diệp Hồng đã nói, kết quả của lần thăm dò này không được tốt lắm. Bởi vì qua màn hình giám sát, bốn giờ mười lăm phút Nhậm Kiều đến nhà Dương Minh Hạo, đến khoảng năm giờ thì rời đi, sau đó cũng không quay lại lần nào nữa.
Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi Nhậm Kiều bị sát hại, trong thời gian đó có rất nhiều công nhân xây dựng tiến vào, nhưng mọi việc đều có thể xác nhận trong sổ ghi chép của những người bảo vệ ở cổng, không có thông tin họ đã đến nhà Dương Minh Hạo.
Nếu như đây đều là sự thật, vậy thì xét theo góc độ nào đó Dương Minh Hạo đã thoát khỏi diện nghi ngờ. Nhưng mà những vết tích phát hiện ra trong ngôi nhà vào đêm hôm đó thì nên giải thích thế nào?
Chẳng lẽ là do người tên Dương Minh Hạo này cho dù sau khi giàu có vẫn giữ phong cách làm việc trước kia của mình, tự mình làm tất cả. Sau khi nhìn căn phòng cũ thì không chịu được nữa nên mới dọn tới dọn lui đống tài liệu kia một lượt?
Chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra, nhưng mà trong thời điểm này thật sự là quá kỳ lạ. Chẳng lẽ căn phòng trong khu chung cư Quang Minh kia không phải là hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên sao?
Giang Thành xoa xoa mi tâm, đúng lúc Diệp Hồng đưa cho anh một ly cà phê, Giang Thành tiện tay nhận lấy. Sau khi uống xong một ngụm cà phê, tâm trạng của anh mới hồi phục lại được một chút.
Bởi vì thường xuyên phải tập trung làm việc trong một thời gian dài, Giang Thành mắc chứng ỷ lại nhất định vào cà phê.
“Ngày hôm đó A Lãng đã nói lúc cậu ra nhìn thấy Nhậm Kiều là vào khoảng ba giờ chiều. Nhậm Kiều đến nhà Dương Minh Hạo là vào khoảng bốn giờ. Khoảng thời gian này cũng khá chính xác.”
Diệp Hồng ngồi xuống bên cạnh Giang Thành. Phải xử lý tài liệu trong thời gian ngắn như vậy, ngày hôm nay Diệp Hồng thậm chí còn chưa kịp ăn cơm trưa.
Giang Thành ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Quan trọng nhất là trong khoảng thời gian mấy tiếng đồng hồ từ năm giờ đến mười giờ này Dương Minh Hạo đang làm gì.”
Diệp Hồng thở dài nói: “Trong suốt quá trình điều tra ngày hôm đó chúng ta đã thấy Dương Minh Vũ kia quả nhiên là một người rất phối hợp. Ngay cả lịch trình của bố mình, anh ta cũng báo cáo lên cho chúng ta. Quan hệ giữa hai bố con này đúng thật là…”
“Có lẽ Dương Minh Vũ chỉ muốn để bố mình thoát khỏi nghi ngờ thôi.” Giang Thành mở miệng nói.
Diệp Hồng im lặng một thoáng rồi bỗng nhiên cười nói: “Tôi luôn thấy anh nhìn cuộc đời này đều với cái nhìn tối tăm, chỉ tình nguyện suy đoán dựa trên tình cảm gia đình.”
Sau khi nghe Diệp Hồng nói xong câu này, bàn tay của Giang Thành cứng đờ.
Thật sự thì thời điểm nói xong câu này Diệp Hồng đã thấy hối hận. Nhất thời cô ta sững sờ đứng im tại chỗ không biết nên nói cái gì cho tốt.
Còn Giang Thành thì cười cười nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy trên đời này phần lớn vẫn là những người bình thường. Đạo lý gia đình của nước ta kéo dài bao nhiêu năm qua chắc hẳn là vẫn chưa bị bóp méo.”
Nói xong câu này, Giang Thành lại cầm bản lịch trình của hai bố con nhà này lên nhìn một chút.
Đêm hôm đó Dương Minh Hạo vẫn luôn ở trong nhà, sang đến ngày thứ ba vẫn không đi bệnh viện.
Mà Dương Minh Vũ thì lại cố ý ghi chú rõ ràng, chín giờ tối ngày thứ sáu, anh ta đã gặp được nạn nhân Nhậm Kiều trong nhà của bố mình - Dương Minh Hạo.
“Bên trong có cảm xúc cá nhân, không đủ để làm chứng cứ!” Giang Thành chậm rãi mở miệng nói.
Đúng lúc này, Trương Minh Sơn bước vào trong phòng, nhìn thấy Lục Hạo đang buồn bực chán nản đứng một bên, anh ta ngây ra một lúc rồi hỏi: “Con chuột nhỏ này, cậu đứng đây làm gì hả? Giờ tan làm vẫn còn sớm mà!”
Lục Hạo nhìn hai người Diệp Hồng và Giang Thành rồi chép miệng nói: “Xung quanh hai người này tạo thành một loại hơi thở đặc biệt, tự động loại bỏ người khác ở bên ngoài.”
Trương Minh Sơn vừa cười vừa nói: “Chuyện này thì tôi hiểu. Được rồi, cậu đi sang chỗ Tiểu Dương một lát đi.”
Lục Hạo hơi bất ngờ: “Không phải đã bảo đợi thêm hai ngày sao? Nếu đi lúc này, anh Dương mà biết thì kiểu gì cũng sẽ ăn mắng.”
“Đi thôi đi thôi, tiến độ sẽ phát triển nhanh hơn, nhìn dáng vẻ bây giờ của các cậu, giống như là đang đi vào ngõ cụt rồi, với lại, cậu muốn đi gặp cô bạn gái nhỏ kia của mình đúng không?” Trương Minh Sơn lộ ra nụ cười sâu xa nhìn về phía Lục Hạo.
Trương Minh Sơn tự nhận mình là cục trưởng sáng suốt dễ tính nhất, mấy chuyện linh tinh về cấp dưới anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng thỉnh thoảng nhờ đó mà cho những thanh niên này cơ hội sáng tạo.
Công việc làm cảnh sát hình sự này ấy mà, thường xuyên phải tiếp xúc với mấy lời than phiền vô cớ lại còn với cái chết nữa, vậy nên có thể có được bao nhiêu chuyện vui thì càng tốt bấy nhiêu.
Mặt Lục Hạo đỏ lên, không nói nhiều lời, bỏ lại bầu không khí nghiêm túc do Giang Thành và Diệp Hồng rồi rời đi.
“Sao không nói nữa?” Trương Minh Sơn ngồi xuống đối diện Giang Thành và Diệp Hồng.
Diệp Hồng cười nói: “ Không phải đang đợi ngài đây phát biểu sao?”
Trương Minh Sơn khoát tay nói: “Đừng, phát biểu thì quên đi, nhiều nhất chỉ là đến thông báo cho người nào đó nghe. Nếu như còn tái phạm hành vi nghiêm trọng là đột nhập nhà dân trái phép một lần nữa, thì cấp trên sẽ cân nhắc đến việc cho cậu nghỉ việc.”
Trong nháy mắt Diệp Hồng thu lại ý cười, lông mày nhíu lại một chỗ: “Cục trưởng Trương, chúng tôi làm vậy là vì phá án!”
Trương Minh Sơn trợn mắt nhìn Diệp Hồng: “Kể cả cô có thích tên nhóc Giang Thành này thì cũng không đến mức không phân biệt phải trái thế chứ. Có còn muốn tôi giúp cô nữa không đây?”
Mặt Diệp Hồng lập tức đỏ đến tận mang tai. Vị bá vương đứng đầu cục cảnh sát này đúng là rất mạnh nhưng nhược điểm lộ ra cũng vô cùng rõ ràng.
Không muốn Trương Minh Sơn kéo đề tài nói chuyện đi theo hướng kỳ quái hơn nữa, nên Giang Thành liền mở miệng nói: “Yên tâm đi, sau này tôi sẽ cẩn thận.”
Trương Minh Sơn lắc đầu, ông nghe hiểu ý tứ của Giang Thành. Không để phát hiện thì coi như là không vi phạm.
“Nếu hai người muốn đến công ty truyền thông Minh Vũ thì có thể đi bất cứ lúc nào. Dương Minh Vũ đã nói anh ta sẽ cố gắng phối hợp hết sức với chúng ta.”
Câu nói của Trương Minh Sơn khiến Giang Thành hơi sửng sốt, sau đó anh lạnh lùng nói: “Tôi luôn có cảm giác tên này đang muốn mượn dao giết người.”
“Hiếm khi nghe được những lời này từ miệng cậu đấy.” Trương Minh Sơn