Điều này khiến Giang Thành có chút bất an, lẽ nào hôm qua bà chủ lén lút gặp chồng cũ, vì thế bây giờ chồng cũ của bà chạy trốn rồi?
Nhưng nghĩ đến đây thì Giang Thành lại lắc đầu, nếu như bà chủ bao che cho chồng cũ của mình vậy thì bà chủ sẽ trở thành người bị tình nghi giết người.
Huống chi bà chủ bây giờ chỉ mong mau chóng ly hôn với ông ta để ở bên đầu bếp, cho nên sao có thể lựa chọn che chở cho chồng cũ mà khiến bản thân rơi vào nguy hiểm chứ?
Nhưng mà khách lần lượt đến quán cơm Hòa Bình để ăn nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng của người mặc đồ đen.
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa có một người mặc đồ đen thần bí, đội mũ bước vào, Giang Thành nhìn kĩ, chính là người mặc đồ đen mà anh vẫn luôn gặp phải hai ngày trước đó, chồng trước của bà chủ.
“Ông ta đến rồi.
” Giang Thành nhỏ giọng nói, Dượng Lạc và Phạm Minh đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần bà chủ gọi ông ta vào sau bếp liền lập tức bắt giữ ông ta.
Bà chủ ra hiệu bằng mắt với đám người Giang Thành đang đứng chờ người rồi lặng lẽ đi đến trước mặt người mặc đồ đen: “Sao ông lại đến đây rồi?”
Chỉ thấy người mặc đồ đen nhìn trái nhìn phải như là để chắc chắn xung quanh an toàn, thấy rằng xung quanh không ai khả nghi mới tháo mũ xuống.
“Mỗi ngày tôi đến thì mỗi ngày bà đều hỏi, lẽ nào bà hỏi nhiều một câu thì ngày mai tôi sẽ không đến đây ăn cơm nữa sao?” Người áo đen khiêu khích nói.
“Tôi nói cho ông nghe, tốt nhất là ông đừng có gây sự ở quán cơm, nếu không thì…” Bà chủ nghiến răng nghiến lợi nói với người mặc áo đen.
“Nếu không? Nếu không thì sao, tôi nói bà nghe, tôi với bà bây giờ vẫn chưa có ly hôn vì thế tôi vẫn là chồng của bà, cái quán này vẫn có một phần của tôi, tôi vẫn chưa đưa ra yêu cầu nào quá đáng với bà đã là rất tốt rồi.
”
Trong mắt người mặc áo đen tràn ngập sự chán ghét đối với bà chủ, Giang Thành nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét đó.
“Ông quên đi ý nghĩ ấy đi, quán cơm này là do một tay tôi thành lập nên, ông tốt nhất là đừng có ý định gì với nó, ông đừng có dồn người hiền lành đến đường cùng.
”
Nghe thấy lời bà chủ nói, người mặc áo đen lại cười suồng sã, khiến cho nhiều người đang ăn ở xung quanh phải quay qua nhìn qua ông ta.
“Bà mà là người hiền lành, vậy trên đời này chẳng phải sẽ không còn trộm nữa rồi, đừng tưởng rằng tôi không biết bà với tên đầu bếp chết tiệt kia đang giở trò sau lưng tôi.
”
Sau khi nghe thấy lời bà chủ và chồng cũ nói chuyện, Giang Thành liền lặng lẽ quay đầu qua nhìn vị đầu bếp đang làm đồ ăn một cái.
Lẽ nào trước đó bà chủ đã ngoại tình với đầu bếp cho nên mới muốn ly hôn với chồng cũ?
Giang Thành đang trong lúc suy nghĩ, Phạm Minh liền đẩy cánh tay của Giang Thần ý bảo anh đừng thất thần, bởi vì bà chủ bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ đưa ông ta vào sau bếp.
Đúng như dự đoán, chỉ thấy bà chủ nói với người mặc đồ đen: “Ông nếu muốn ăn thì ra sau bếp ăn, đừng có ở đây ảnh hưởng việc làm ăn của tôi, mau theo tôi ra sau bếp đi.
” Bà chủ nói xong liền đứng dậy đi về phía sau.
Người mặc áo đen nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy đi theo bà chủ vào sau bếp.
Bà chủ vén màn đi vào trước, mà lúc này ba người Giang Thành Dương Lạc và Phạm Minh đang ẩn nấp ở sau cửa.
Chờ đến lúc người mặc áo đen xốc màn cửa đi vào, Giang Thành nhanh chóng bắt lấy cánh tay của ông ta, còn Phạm Minh thì khống chế tay còn lại ra sau lưng, chế ngự ông ta trên mặt đất.
“Mấy người là ai mấy người muốn làm gì tôi, còn không mau thả tôi ra.
” Người mặc đồ đen quỳ trên đất gào thét hoàn toàn không nhìn thấy được sau lưng rốt cuộc là ai đang bắt mình.
“Mấy cậu mau dán miệng ông ta lại tránh ảnh hưởng tới quán của tôi, phía sân sau có một căn phòng nhỏ, mấy cậu mau chóng đem ông ta đến đó đi.
” Bà chủ căng thẳng nói, rồi đem giẻ lau nhét vào miệng của ông ta.
Dương Lạc thấy thế, ghê tởm mà muốn ói ra luôn, bởi vì vừa nãy Dương Lạc nhìn thấy đầu bếp vừa dùng giẻ lau này để lau giày của mình.
Giang Thành và Phạm Minh đưa người mặc áo đen đến giữa sân.
Giang Thành mở lời trước: “Ông có phải là chồng trước của bà chủ không? Ông tên gì.
"
“Mày hỏi tên ông đây làm gì, bọn mày là ai mà lại dám con mẹ nó bắt cóc tao, biết tao là ai không hả?” Người mặc đồ đen hung hăng nói.
Phạm Minh nghe thấy ông ta càn quấy như vậy, liền có chút tức giận quăng cái mũ của ông ta xuống dưới đất: “Tốt, ông nói thử xem ông là ai mà có thể dọa chết chúng tôi.
”
Người mặc áo đen thấy ba người Phạm Minh Giang Thành và Dương Lạc có khí chất không giống người thường, sự vênh váo vừa nãy liền lập tức thay bằng sự sợ sệt.
“Mấy anh có việc gì thì chúng ta từ từ nói làm gì phải bắt tôi chứ.
”
“Hỏi ông cái gì thì trả lời cái đó, nói tên ông là gì, tại sao mỗi ngày đều đến đây, ông đến cùng là muốn làm gì?” Phạm Minh có hơi nóng vội, vừa hỏi liền hỏi rất nhiều vấn đề.
Người mặc áo đen lo lắng một người không thể địch lại ba người, cũng không biết ba người này muốn làm gì liền thành thật mà nói ra tên của mình.
Ông ta chính là chồng cũ của bà chủ Vương Tứ Hải, tuy trên danh nghĩa thì hai người vẫn chưa ly hôn.
Nhưng hai người đã sớm không ở chung với nhau rồi.
“Nhưng mà mấy anh bắt tôi để làm gì?” Vương Tứ Hải có chút lo lắng hỏi.
Giang Thành nghĩ một chút liền lấy thẻ cảnh sát từ trong ngực ra đưa tới trước mặt Vương Tứ Hải: “Chúng tôi bây giờ nghi ngờ ông có liên quan tới án giết người, bây giờ tôi hỏi cái gì ông đều phải thành thật trả lời.
”
Thì ra ba người trước mặt lại là cảnh sát của đội hình sự Vương Tứ Hải vừa xem xong, liền trở nên hoảng sợ, hai chân không ngừng run lên.
“Giết người cái gì, tôi không biết, có liên quan gì đến tôi đâu, tôi không có giết người, tôi vô tội mà.
” Vương Tứ Hải vội vàng mở miệng nói.
“Một