Có thể thấy sòng bạc này được cải tạo từ một tầng hầm, quy mô không lớn nhưng rất đông người, bàn đánh bạc được xếp dày đặc.
Chỉ thấy Dương Lạc nghênh ngang bước thẳng vào đi xung quanh quan sát một lượt.
Giang Thành cùng Phạm Minh đi đằng sau lưng Dương Lạc, ánh mắt của họ lướt qua tất cả mọi người trong sòng bạc này.
Ngoại trừ đám con bạc thì chính là một ít người đeo kính dâm người đầy dây chuyền vàng.
Giang Thành phỏng đoán những người này có thể chịu trách nhiệm quản lý trật tự tại sòng bạc.
Đúng lúc này, Dương Lạc len lén tới gần bên người Giang Thành: “Chi phí hôm nay do cục thanh toán đúng không?”
Không đợi Giang Thành lên tiếng, Phạm Minh đã gật nhẹ đầu: “Có lẽ vậy, chủ yếu vì phá án, chỉ cần cậu không tiêu hoang quá tay là được.”
Dương Lạc chiếm được đáp án mong muốn thì cười hì hì đến bàn đánh bạc bên cạnh, hô to gọi nhỏ gây rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Trò mà Dương Lạc chơi chính là xóc đĩa.
Vì trò này tương đối đơn giản và hiệu suất cũng rất nhanh.
Chỉ thấy Dương Lạc mua 10.000 nhân dân tệ tiền chip từ quầy lễ tân rồi tới bàn xúc xắc.
Giang Thành và Phạm Minh đứng ở bên cạnh Dương Lạc, im lặng quan sát Dương Lạc biểu diễn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ba người, Dương Lạc rất nhẹ nhàng thắng ngay từ bán đầu tiên, sau đó số tiền từ 10.000 lên tới 20.000.
Đây chính là chiêu trò của sòng bạc, cho người chơi thắng ngay từ đầu, khiến cho đối phương cảm thấy đây là cơ hội làm giàu cực dễ.
Sau đó Dương Lạc thắng thua luân phiên, 20.000 chip cũng không còn bao nhiêu.
“Mẹ kiếp, ông đây không còn tiến, nếu không chắc chắn ăn sạch đám bọn mày.” Dương Lạc nói xong liền đi ra ngoài sòng bạc, nhưng vừa mới đi tới cửa lớn đã bị một tên đeo kính đen cản đường: “Này người anh em đi đâu đấy?” Tên đó tò mò hỏi.
“Ài, về nhà thôi, còn đi được đâu nữa, tôi mất hết tất cả rồi.” Dương Lạc nói với vẻ mặt tức giận và buồn bã.
“Thật sao? Hôm nay anh đây thua bao nhiêu tiền thế? Em thấy anh ban đầu anh thắng rất nhiều mà.
Chuyện này phụ thuộc vào vận may thôi.” Tên tay chân dò hỏi.
“Thế nhưng anh hiện tại chẳng còn đồng nào, 10.000 vừa mới tiêu sạch.” Dương Lạc nói xong tiếp tục đi tới cửa chính, mà Giang Thành cùng Phạm Minh vẫn đứng yên ở đằng xa nhìn trò hề của hai người.
“Không có tiền cũng không quan trọng, có lẽ chúng ta có thể thử phương pháp khác.” Tên tay chân mỉm cười nhìn Dương Lạc.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Dương Lạc tò mò nhìn tên tay chân, tỏ vẻ không hiểu.
“Có lẽ anh nên thử mượn một ít tiền và quay lại đánh bạc để giành lại toàn bộ số tiền đã mất.
Đây không phải là cách hay hay sao?”
“Không có tiền cũng không quan trọng, có lẽ chúng ta có thể thử phương pháp khác.” Tên tay chân mỉm cười nhìn Dương Lạc.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Dương Lạc tò mò nhìn tên tay chân, tỏ vẻ không hiểu.
“Có lẽ anh nên thử mượn một ít tiền và quay lại đánh bạc để giành lại toàn bộ số tiền đã mất.
Đây không phải là cách hay hay sao?”
Trái tim Dương Lạc đập mạnh khi nghe những lời này, thì ra đây là cách mà sòng bạc dùng để mê hoặc người khác, sau đó thu được tiền lãi cao tới cắt cổ.
Dương Lạc thấy thế, quay đầu thoáng nhìn qua Giang Thành cùng Phạm Minh sua lưng, lúc này bọn nhìn Dương Lạc với ánh mắt không hiểu, chỉ thấy Dương Lạc nói với tên tay chân: “Phương pháp đó như nào?”
“Đi, chúng ta vào bên trong nói chuyện.” Tên tay chân vừa nói vừa nhiệt tình kéo Dương Lạc tới căn phòng trong cùng của sòng bạc.
Khi vào bên trong phòng, Dương Lạc nhìn thấy một người đang ngồi quay lưng với mình.
Anh nghe thấy tên tay chân kia nói: “Ông chủ, ở đây có người cần tiền.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu đi ra đi.” Giọng nói của người đàn ông vang lên, ghế của ông chủ nhẹ nhàng xoay lại, một người đàn ông cùng bờ vai rộng rãi xuất hiện trước mặt Dương Lạc.
“Thua bạc sao?” Người đàn ông cười khúc khích: “Chuyện này là bình thường thôi, rất nhiều người như anh cuối cùng cũng quay lại tìm sự giúp đỡ của tôi.”
“Ông có thể giúp tôi cái gì?” Dương Lạc nhẹ giọng hỏi.
Ngôn Tình Sủng
“Có rất nhiều sự trợ giúp, có thể hỗ trợ về mặt tinh thần và thứ tôi có thể giúp anh chính là về mặt tài chính.” Người đàn ông vừa nói vừa cầm một chiếc vali để trên bàn làm việc.
Chiếc vali được mở ra, rất nhiều tiền rơi xuống.
“Tôi có thể giúp anh mãi mãi, chẳng qua anh cần bao nhiêu mà thôi.” Người đàn ông đứng dậy,d di đến bên cạnh Dương Lạc.
“Cho nên ý ông là ông có thể cho tôi mượn tiền sao?” Dương Lạc ngập ngừng hỏi.
“Anh có thể hiểu là như vậy, tôi có teher cho anh một ít tiền vốn, anh cầm số tiền lấy lại tiền gốc, thậm chí còn có cơ hội trở mình.”
Dương Lạc nghe vậy thì thu thập được một số ý, sòng bạc cố tình tìm người, lấy tất cả số tiền của đối phương rồi sử dụng nó để cho vay nặng lãi.
“Tôi không nghĩ sẽ có miếng bánh trên trời rơi xuống như vậy.” Dương Lạc hỏi ngay: “Tôi cầm số tiền này thắng thì dễ nói, nhưng nếu thua trận thì sao?”
“Giống như tôi đã nói vậy, tôi sẽ cho anh mượn trước, mặc kệ anh có thắng hay thua, chỉ cần trả lại tôi số tiền đó là được, đương nhiên sẽ có tính lãi.” Người đàn ông nói xong rồi đổ vali trước mặt Dương Lạc: “Đương nhiên phần lớn không ai tin tưởng khi đến đây.
Anh có thể mượn trước một số tiền nhỏ, sau này cần cũng có thể tìm tôi vay tiền.”
Trong lòng Dương Lạc cuối cùng cũng hiểu rõ, giống như Vương Tứ Hải, anh ta nhất định đã mượn một số tiền nhỏ đi đánh bạc, nhưng kết quả khẳng định như lúc trước, sẽ thua sạch số tiền mượn được.
Nhưng tiền lãi và tiền gốc cũng không trả được nên anh ta chỉ có thể mượn thêm lần nữa, mong có thể dùng cờ bạc để giành lại toàn bộ số tiền ban