Giang Thành nghe được lời Phỉ Nhiễm nói thì sửng sốt, vội vàng hỏi: “Sao con lại biết Thằng Hề?”
Vừa nói ra câu này, Giang Thành lập tức tự biết đáp án.
Chắc chắn là Diệp Hồng để lộ tình hình của Thằng Hề cho Phỉ Nhiễm biết.
Phỉ Nhiễm lập tức sững sờ, lẽ nào Giang Thành không biết Diệp Hồng tìm manh mối của Thằng Hề từ mình sao?
Phỉ Nhiễm thoáng chốc không biết nên trả lời câu hỏi của Giang Thành thế nào, cứ im lặng mãi.
“Phỉ Nhiễm, gần đây con có gặp Diệp Hồng không?” Giang Thành lo lắng hỏi.
Phỉ Nhiễm nghe thấy lời này thì lắc đầu: “Lâu lắm rồi con không gặp cô Diệp Hồng.
Lúc nãy con còn muốn hỏi bố sao cô Diệp Hồng không đến cùng với bố vậy?
Lúc này mặt Giang Thành có chút khó coi: “Sau này bố không cho phép con gặp Diệp Hồng nữa, con biết chưa?”
Phỉ Nhiễm ngần người một lúc, cũng không biết đã đoán được điều gì đó.
Xem ra những việc Diệp Hồng làm với Phỉ Nhiễm, Giang Thành không hề biết.
Bây giờ Phỉ Nhiễm chỉ có thể thay đổi chủ đề để làm dịu tâm trạng của Giang Thành: “Bố ơi đầu của con bẩn rồi, bố có thể giúp con gội đầu không?”
Nghe thấy yêu cầu này, Giang Thành nghĩ mình là một người bố nhưng đúng là bản thân không tiếp xúc nhiều với Phỉ Nhiễm, cho dù chỉ là một lần gội đầu bình thường.
Giang Thành cưng chiều gật đầu, mang Phỉ Nhiễm vào phòng tắm của phòng bệnh và nhẹ nhàng gội đầu cho Phỉ Nhiễm.
Dù sao Giang Thành cũng chưa bao giờ làm việc như này, chân tay có chút vụng về bôi dầu gội đầu lên khắp nơi.
Nhưng trong quá trình gội đầu, Giang Thành phát hiện mặc dù tóc của Phỉ Nhiễm rất dày nhưng trong lúc gội lại phát hiện có tóc rụng quấn lên tay Giang Thành.
Khi Giang Thành đang gội đầu bỗng nhiên dừng lại không biết phải làm sao.
Phỉ Nhiễm còn nhỏ sao lại bắt đầu rụng tóc rồi?
Phỉ Nhiễm nhận thấy sự khác thường của Giang Thành, tò mò hỏi: “Sao vậy bố, có phải do tóc của con dài quá nên rất khó gội phải không?”
Giang Thành nghe thấy lời này thì nhanh chóng cuộn tóc rụng thành một quả cầu nhỏ nhẹ nhàng ném vào thùng rác ở bên cạnh: “Không phải, đây là lần đầu tiên bố gội đầu cho con nên tay chân có chút vụng về, sắp gội xong rồi đây.”
Sau khi vụng về gội đầu cho Phỉ Nhiễm xong, Giang Thành dùng khăn tắm nhẹ nhàng lau khô.
“Xong rồi, con ngồi bên giường, đợi một chút bố đi lấy máy sấy tóc sấy khô cho con.” Giang Thành dịu dàng nói, ngay sau đó liền cầm lấy khăn tắm lau tóc đi về phía phòng tắm.
Nhưng Giang Thành nhận ra không chỉ lúc nãy khi gội đầu mới phát hiện một lượng lớn tóc rụng, ngay cả trên khăn mặt cũng dính rất nhiều tóc của Phỉ Nhiễm.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Lúc này Giang Thành sợ hãi nhìn đám tóc rụng dày đặc, trong lòng Giang Thành có chút lo lắng.
Nhưng để tránh Phỉ Nhiễm nhận ra sự khác thường, Giang Thành nhanh chóng đem những sợi tóc rụng ném vào thùng rác, sau khi thu dọn xong khăn tắm thì đi ra ngoài.
Mà Phỉ Nhiễm vẫn rất ngoan ngoãn ngồi yên bên giường đợi Giang Thành sấy tóc cho mình.
Giang Thành mở máy sấy cẩn thận sấy từng sợi tóc cho Phỉ Nhiễm giống như Giang Thành cũng từng sấy tóc cho vợ của anh mười năm trước vậy.
So với sự ngượng ngùng và lúng túng khi gội đầu thì lần này Giang Thành lại làm rất suôn sẻ.
“Bố ơi sao bố không nói chuyện vậy?” Phỉ Nhiễm cảm nhận được sự trầm tư của Giang Thành nên vội vàng hỏi.
“Bố nhớ lại ngày xưa mỗi lần mẹ của con gội đầu xong đều để cho bố sấy tóc.
Khoảng thời gian đó cũng đã qua mười năm rồi, ngoài mẹ con ra con là người thứ hai bố sấy tóc cho.”
Trong lời nói của Giang Thành có chút xót xa, Phỉ Nhiễm nghe xong câu này bắt đầu có chút trầm tư.
“Xin lỗi bố, hình như con đã quên mất dáng vẻ của mẹ rồi.” Trong lời nói của Phỉ Nhiễm tràn đầy đau thương.
Đừng nói là Phỉ Nhiễm, bây giờ Giang Thành nhớ lại dáng vẻ cười vui vẻ của vợ anh mười năm trước cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Sấy khô tóc xong, Giang Thành lấy lược chải tóc cho Phỉ Nhiễm.
Chất tóc này thật sự là được di truyền từ gen của vợ anh.
Nhưng Giang Thành phát hiện có điều không ổn, lúc gội đầu tóc của Phỉ Nhiễm rụng thật sự rất kinh khủng.
Lúc lấy khăn lau cũng phát hiện ra một lượng lớn tóc rụng.
Cho dù là bây giờ, chải tóc cho Phỉ Nhiễm cũng dính rất nhiều tóc trên lược.
Điều này khiến Giang Thành cảm thấy có điều không ổn.
Sau khi chải tóc cho Phỉ Nhiễm xong, Giang Thành lén giấu đám tóc rụng đi.
Vẻ mặt Giang Thành có chút mất tự nhiên nói.
“Bố ra ngoài một chút, mấy phút sau sẽ trở lại.
Con ngoan ngoãn ở đây chờ bố có được không?”
Phỉ Nhiễm ngoan ngoãn mỉm cười rồi ngáp một cái: “Con không biết gần đây bị làm sao, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, rất muốn ngủ.”
Giang Thành nghe thấy vậy thì cau mày, luôn cảm thấy tình trạng sức khoẻ hiện tại của Phỉ Nhiễm không ổn.
Giang Thành vội vàng nhặt những sợi tóc rụng của Phỉ Nhiễm trong thùng rác đút vào túi áo rồi đi đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.
“Bác sĩ, hôm nay tôi phát hiện Phỉ Nhiễm có chút không ổn.
Lúc gội đầu cho con bé phát hiện tóc của con bé rụng rất nhiều.”
Giang Thành nói rồi lấy đám tóc rụng của Phỉ Nhiễm từ trong túi áo ra.
Đây không chỉ đơn giản là vài chục sợi, nhìn những sợi tóc trên tay làm cho người khác kinh ngạc.
Bác sĩ nhìn thấy đám tóc này cũng cảm thấy kinh ngạc, theo lý mà nói mới mười mấy tuổi sao có thể rụng tóc với số lượng lớn như thế này được?
Bác sĩ lấy sợi tóc kiểm tra thì phát hiện các nang tóc hầu như đều màu đen giống hệt như bị hoại tử.
“Bác sĩ, đây là bệnh lý rụng tóc hay là rụng tóc bình thường vậy?” Giang Thành lo lắng hỏi.
“Theo lý mà nói, bình thường mỗi ngày mỗi người rụng tóc sẽ rụng khoảng mấy chục sợi, nhưng hình như lần này Phỉ Nhiễm không phải hiện tượng rụng tóc bình thường, rất có khả năng là bệnh lý rụng tóc.”
Nghe bác sĩ nói vậy, Giang Thành giống như rơi vào hầm băng: “Lẽ nào tình trạng bây giờ của Phỉ Nhiễm thật sự không tốt sao?”
Nghĩ đến đây, Giang Thành vội vàng nói với bác sĩ: “Xin bác sĩ hãy kiểm tra cho Phỉ Nhiễm, rốt cuộc Phỉ Nhiễm bị làm sao? Nếu gặp vấn đề nhất định phải kịp thời chữa