Bây giờ, quyền lựa chọn đều nằm trong tay Giang Thành, với tư cách là người giám hộ của Phỉ Nhiễm, Giang Thành có thể quyết định ca phẫu thuật thay máu này hay không.
“Một số chuyện một khi chúng đã bắt đầu thì không thể quay trở lại.
Vì chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để thu thập đủ máu RH âm tính, đến thời điểm này chúng ta không thể từ bỏ được.” Giang Thành nghiêm túc nói.
Thế nên ý trong lời nói của Giang Thành rất rõ ràng, phải hoàn thành xuất sắc thao tác thay máu lần này.
Về phía bệnh viện, viện trưởng bệnh viện cũng tham gia vào cuộc họp của ca mổ.
Trong cuộc họp, Giang Thành cũng là người đứng ở bên cạnh với tư cách là người giám hộ, anh có quyền biết tất cả chi tiết của toàn bộ cuộc mổ.
Thông qua cuộc họp thời gian phẫu thuật đã được vạch ra và toàn bộ quá trình phẫu thuật về cơ bản đã được xác định.
Về phía bệnh viện trước tiên cũng muốn quan sát tình trạng thể chất của Phỉ Nhiễm trong vài ngày.
Khi viện trưởng đi đến khu phòng của Phỉ Nhiễm, nhìn thấy vẻ mặt Giang Thành mệt mỏi đang ở bên cạnh Phỉ Nhiễm: “Thân thể của anh còn chưa hoàn toàn bình phục, sao lại không đi nghỉ ngơi?” Viện trưởng lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, đã uống rất nhiều thuốc bổ, tôi cũng đã cảm thấy khá hơn rồi.
Chỉ là cuộc phẫu thuật của Phỉ Nhiễm sắp đến gần.
Tôi cảm thấy có chút bất an trong lòng.”
Viện trưởng hiểu được ý trong lời nói của Giang Thành, nhưng dù có là viện trưởng thì hiện giờ ông ta cũng không thể đảm bảo rằng ca phẫu thuật sẽ thành công, ông ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Chiều mai là có thể tiến hành phẫu thuật, cậu xem có cần nói rõ cho Phỉ Nhiễm biết không, dù sao cô bé cũng đã mười tuổi, có quyền biết tình trạng cơ thể của mình.” Nghe viện trưởng nói vậy Giang Thành lắc đầu nói: “Tôi sợ sau khi con bé biết chuyện này sẽ lo lắng nên có lẽ không nên nói chuyện này.
Tôi chỉ mong rằng sau ca phẫu thuật sẽ có kết quả tốt.”
Trong những ngày này Giang Thành đã rất lo lắng, ngay cả khi anh có đủ máu RH âm tính, tạo nền tảng để có thể cho Phỉ Nhiễm được tiến hành phẫu thuật.
Tuy nhiên, cơ thể đã trải qua một cuộc thay máu lớn.
Trên thực tế có rất ít bệnh viện nào thực hiện một cuộc đại phẫu như vậy.
Cùng lắm là có những người chuyên môn nhiều nhất tham gia chứ cũng không chắc là có quá nhiều kinh nghiệm.
Nhưng Giang Thành cho rằng nếu đã là chuyên gia thì nhất định phải có chút tài năng, cho nên Giang Thành không thể nghi ngờ người khác.
Dù sao người đề xuất cuộc thay máu này chính là Giang Thành.
Lúc này Dương Lạc đi vào phòng bệnh, nhìn cảnh hai bố con tình cảm như vậy, bỗng khiến anh ta không biết nên nói gì.
Nhìn vẻ mặt cưng chiều của Giang Thành dành cho Phỉ Nhiễm, Dương Lạc hiểu được rằng sự kiên trì của Giang Thành đều xuất phát từ tình yêu.
“Ủa, sao hôm nay trông sắc mặt Phỉ Nhiễm tốt vậy, hay hôm nay chú dẫn cháu ra ngoài đi chơi.” Dương Lạc vừa bước vào phòng bệnh liền nói với Phỉ Nhiễm.
Nhìn thấy nụ cười hớn hở của Dương Lạc, Phỉ Nhiễm bỗng bị chọc cười: “Chú Dương Lạc, sắc mặt của cháu tốt như vậy sao?”
Dương Lạc gật đầu dữ dội: “Cũng không xem đây là con gái của ai, ngay cả khi cháu bị bệnh, cũng di truyền gen mạnh mẽ này, vừa xinh đẹp vừa dễ thương.
Sau này lớn lên rồi, có khi các ngôi sao nổi tiếng sẽ đều đến đòi theo đuổi, đòi cưới cháu.”
“Dương Lạc, cậu không đứng đắn gì cả.
Ngôi sao nổi tiếng thì sao? Con gái tôi mà sánh đôi với họ thì quá khập khiễng.” Vẻ mặt Giang Thành buồn bực.
Có lẽ nó đều bắt nguồn từ suy nghĩ của tất cả các ông bố, bọn họ cảm thấy buồn và lưỡng lự khi nghĩ rằng trong tương lai con gái mình sẽ phải đi lấy chồng.
Sau khi trò chuyện sôi nổi vài câu, Giang Thành cảm thấy tâm trạng đột nhiên trở nên trầm tư, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, bóng dáng cô độc khiến Dương Lạc cảm thấy có chút xa lạ.
Có lẽ Giang Thành cũng sợ, nếu cuộc phẫu thuật thay máu này thất bại thì làm sao có thể đối mặt với Phỉ Nhiễm, hoặc dù ca phẫu thuật có thành công nhưng virus CVH2-6 trong cơ thể Phỉ Nhiễm trong khoảng thời gian này vẫn chưa tìm ra thuốc chữa.
Dương Lạc thở dài đi theo Giang Thành lên sân thượng, Dương Lạc phát hiện mỗi lần tâm trạng Giang Thành khó chịu đều nghĩ tới sân thượng.
“Tôi nói anh có việc gì xảy ra đều chạy đến sân thượng, ở bệnh viện cũng giống như ở đội cảnh sát hình sự.
Hay là để tôi xin sân thượng của thành phố Trung Châu này cho anh nhé.”
Đằng sau truyền đến giọng nói của Dương Lạc, Giang Thành mỉm cười bất lực:
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy rằng khi đứng ở đây không khí có vẻ tốt hơn và phần lớn áp lực cũng tiêu tan.”
Thấy trong lòng Giang Thành lo lắng như vậy Dương Lạc bất lực lắc đầu: “Giang Thành chuyện đã đến nước này tôi cũng sẽ không nói nhiều, nhưng anh tốt hơn hết nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì hoàn cảnh hiện tại của Phỉ Nhiễm thật sự không lường trước được.”
“Tôi biết, tôi cũng hiểu, nhưng tôi vẫn phải cố gắng hết sức để thử.
Tôi biết cậu đang nghĩ cho tôi, nhưng có lẽ cậu chưa làm bố, nên chưa hiểu được lòng của tôi.
Chỉ cần có một phần mười cơ hội, tôi cũng sẽ không để Phỉ Nhiễm gặp bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
Khi nghe những lời này của Giang Thành, Dương Lạc lại nghĩ đến dáng vẻ sa sút của anh mười năm trước.
Mười năm thực sự sẽ mang lại những thay đổi lớn cho con người, nhưng điều duy nhất không thay đổi đó là sự cố chấp của Giang Thành.
Trong mọi trường hợp, bất kể kết quả như thế nào, Giang Thành sẽ luôn cố gắng hết sức mình, và chính vì điều này mà Giang Thành luôn có thể mang lại cảm giác vô cùng an toàn cho những người xung quanh.
“Khi nào thì ca phẫu thuật được tiến hành? Tôi nhất định sẽ đặt một bó hoa lớn để chào đón sự trở lại của Phỉ Nhiễm.” Dương Lạc nói một cách tinh nghịch.
“Chiều mai sẽ tiến hành phẫu thuật, tôi tin rằng Phỉ Nhiễm nhất định sẽ vượt qua ải này.” Giang Thành khẳng định chắc nịch.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Thành vang lên.
Anh cầm lên thấy Diệp Hồng gọi, Giang Thành khựng lại, nhớ tới hai ngày qua Diệp Hồng đã chăm sóc mình rất cẩn thận.
Nhưng dù sao thì Giang Thành cũng không thể tha thứ cho Diệp Hồng vì những gì cô đã làm với Phỉ Nhiễm.
Sự tổn thương này không thể bù đắp và phục hồi được.
Nhưng lần này Phỉ Nhiễm có thể