“Con cũng không biết chỉ là đột nhiên nhớ ra cái cây này, giống như cứ mỗi ngày con lại có thể nhìn thấy bố vậy, cứ tự nhiên ôm lấy nhau mà cùng lớn lên như thế.”
Phỉ Nhiễm lanh lợi nói.
Giang Thành nghe những lời này thì có hơi nghi hoặc, chẳng nhẽ vẫn luôn có sự hiện diện của cái cây này trong môi trường trưởng thành của Phỉ Nhiễm sao?
Phải nói rằng cái cây trong tranh thật sự rất hiếm, thực sự rất khó để tìm được một cái cây kỳ lạ đến vậy ở thành phố Trung Châu này.
Giang Thành không kịp nghĩ nhiều bèn lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh của Phỉ Nhiễm.
Có thể hiện tại vẫn chưa có thời gian đi điều tra chuyện này, nhưng cứ giữ lại để làm chứng cứ.
“Viện trưởng, ông gọi điện cho tôi chính vì bức tranh của Phỉ Nhiễm đã vẽ sao?”
Giang Thành nói với vẻ bất lực nhìn viện trưởng.
“Cậu nghĩ Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện sao? Cứ yên tâm đi, tình hình cô bé giờ rất ổn định nên chúng tôi mới quyết định sẽ tiến hành phẫu thuật vào chiều ngày mai.”
Giang Thành nghe viện trưởng nói vậy mới có thể yên tâm, nhưng anh cũng không dám hời hợt, ai mà biết được ca phẫu thuật ngày mai sẽ có kết quả ra sao chứ?
“Hôm nay gọi cậu tới cũng là muốn nói trước với cậu một câu, hy vọng ca phẫu thuật vào ngày mai cậu có thể đến, nếu như giữa chừng cần ký tên hay đưa ra quyết định quan trọng gì thì cậu là người giám hộ duy nhất.”
Viện trưởng thành khẩn nói.
Giang Thành gật đầu, nhưng vụ án mà Diệp Tiểu Đàn tự thú đến bây giờ vẫn lưng chừng, trước mắt chỉ là giả thuyết một số suy đoán mà thôi, chưa tìm được chút chứng cứ nào cả.
Một bên là ca phẫu thuật quan trọng của con gái, còn một bên là một vụ án giết người kỳ lạ.
Giang Thành ở trong tình thế khó xử, việc gì cũng không muốn bỏ qua.
Nghĩ vậy Giang Thành cầm điện thoại gọi cho Dương Lạc, hy vọng vụ án Diệp Tiểu Đàn tự thú có thể tạm thời để Diệp Hồng và Lục Hạo phụ trách.
Giờ phút này Giang Thành chỉ mong ở bên cạnh con gái đến khi cuộc phẫu thuật chiều mai kết thúc một cách an toàn, nhưng anh cũng không muốn liên lạc với Diệp Hồng.
Dương Lạc xem như là cũng hiểu ra rồi, anh ta giờ đây chính là một chiếc loa chuyển lời ở trước mặt Giang Thành và Diệp Hồng.
“Thật không hiểu mấy người dùng điện thoại để làm gì nữa, hay hai người muốn thử nghiệm người chuyển thư thời cổ vậy.”
Dương Lạc bất lực nói rồi cúp điện thoại.
Điều Giang Thành không biết là ngay lúc này Diệp Hồng đang ở cạnh Dương Lạc, toàn bộ nội dung cuộc gọi đã được cô nghe rất rõ ràng.
“Xem ra lần này anh ấy đã thật sự ghét tôi rồi, thậm chí không muốn gọi cho tôi dù chỉ một cuộc, một cơ hội sắp xếp nhiệm vụ cũng không muốn giao cho tôi nữa.”
Diệp Hồng nhún vai đầy bất lực.
Cô hiểu rõ bản thân đã gây ra tổn thương khó có thể đổi lại được cho Phỉ Nhiễm, nhưng cô cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình.
Hiện tại mọi người đều vô cùng cấp bách mong muốn tìm ra tung tích của Thằng Hề.
Nhưng giờ đây Diệp Hồng cũng chẳng mong có được sự tha thứ của Giang Thành, cho dù mọi người có giao tiếp công việc giống như đồng nghiệp thông thường thì trong lòng cô cũng sẽ tốt hơn phần nào.
“Chuyện này giao cho tôi điều tra đi, Dương Lạc, tôi hy vọng anh có thể bên cạnh giúp đỡ tôi một tay, vì anh là bác sĩ pháp y chuyên nghiệp nhất.”
Dương Lạc bất giác đỏ mặt khi nghe nữ cấp trên đột nhiên khen ngợi, miệng nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Thật không hiểu nổi Giang Thành nghĩ gì nữa, có người con gái tốt như Diệp Hồng ở cạnh suốt mười năm mà cũng không động lòng.”
Ca phẫu thuật buổi chiều hôm đó, Giang Thành sốt sắng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, lần này có đến hàng chục chuyên gia và viện trưởng cùng tham gia vào phẫu thuật thay máu cho Phỉ Nhiễm.
Ban đầu mọi thứ đều thuận lợi, Giang Thành ngồi bên ngoài chắp tay cầu nguyện ông trời, hy vọng Phỉ Nhiễm có thể sống sót sau ca mổ này, con bé có thể không còn phải chịu đựng sự bám riết của bệnh hoạn liên miên nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, hai tay đầy máu của viện trưởng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Giang Thành: “Không ổn rồi, bên trong đang xảy ra vấn đề.”
Nghe câu nói này của viện trưởng, tinh thần Giang Thành đột ngột sa sút, anh lập tức đứng dậy, hai mắt đã đỏ bừng kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Trong quá trình chúng tôi truyền máu cho Phỉ Nhiễm thì phát hiện chức năng cơ thể của con bé không thể khiến máu dung hợp lại, cho nên đã hao hụt đi rất nhiều máu.
Hiện tại máu âm tính RH không đủ nữa.”
Nghe viện trưởng nói vậy Giang Thành đột nhiên không biết làm sao, xem ra bất kể người nào khi gặp phải vấn đề quan trọng thì nhất định phải có một ai đó ở bên cạnh cùng giải quyết.
Bây giờ Giang Thành nên đi đâu tìm máu âm tính RH đây? Tất cả các ngân hàng máu của thành phố Trung Châu đã được chuyển hết qua đây rồi, giờ để điều động máu của các thành phố khác đến chỉ e cũng đã quá muộn.
“Như vậy đi, cứ lấy máu của tôi trước đi, để Phỉ Nhiễm qua khỏi trước đã rồi tính sau.”
Giang Thành dứt khoát nói.
“Giang Thành, giờ cậu chưa hiểu rõ tình hình rồi, lượng máu cần ở thời điểm hiện tại là rất lớn, nếu chỉ lấy máu của một mình cậu thì cậu rất có thể sẽ mất mạng.”
Viện trưởng có