Chính vì sức khỏe của Phỉ Nhiễm cũng trở nên vô cùng yếu dưới tác dụng phụ của viruss CVH2-6, cho nên khả năng nghe được tiếng kim loại va nhau hết sức bình thường thì cũng trở nên vô cùng nhạy cảm.
Vì thế Giang Thành đưa ra kết luận, có lẽ trước đây Phỉ Nhiễm đã ở trong một hoàn cảnh rất quen thuộc, nhất định là rất thường xuyên nghe được tiếng kim loại va vào nhau.
"Nhưng nơi nào có thể thường xuyên nghe được tiếng kim loại va nhau?" Giang Thành nghĩ thế liền tò mò hỏi.
"Theo quan điểm của tôi, khả năng lớn nhất bây giờ có lẽ là các lĩnh vực sản xuất kim loại, chính là những nhà máy mỗi ngày đều sản xuất ra rất nhiều kim loại, phát ra loại âm thanh này là khá bình thường.
"
Nghe được câu trả lời của Dương Lạc thì Giang Thành nghiêm túc gật đầu: "Phân tích của cậu rất có lý, vậy bây giờ chúng ta nên tập trung tìm một số xưởng kim loại gần ngoại ô thành phố Trung Châu đi.
"
Sau khi xác định được mục tiêu, Giang Thành cũng cảm thấy nếu như là ở gần nhà máy kim loại như những lời Dương Lạc nói.
Thì có phải nơi trong bức tranh của Phỉ Nhiễm cũng ở gần đây không?
Giang Thành cảm thấy nếu như Phỉ Nhiễm thường xuyên nghe được tiếng va chạm của kim loại, thì rất có thể cô bé sống gần một nhà máy sản xuất kim loại.
Khoảng sân nhỏ đặc biệt trong bức tranh của Phỉ Nhiễm rất có thể đó là nơi phỉ Nhiễm từng sinh sống.
Nghĩ đến đây thì Giang Thành có chút phấn khởi vội vàng bước nhanh tìm kiếm, sau một lúc, đội cảnh sát hình sự cũng phân loại được địa chỉ của các nhà máy sản xuất kim loại tại Trung Châu.
Trong danh sách có hơn mười xưởng kim loại, hơn nữa tất cả đều nằm trong vùng ngoại ô Trung Châu, thấy vậy Giang Thành liền nhíu mày một cái.
Hơn mười thì con số này không nhiều nhưng cũng không ít, nhưng khi điều tra sẽ gặp không ít phiền phức.
Mặc dù trong lòng Giang Thành nghĩ như vậy, nhưng hơn mười nhà máy kim loại này đều phải thông qua điều tra, không thể để xót bất kì một manh mối nào.
"Dương Lạc, nếu trong hai ngày nay anh không có việc thì hãy đi cùng tôi điều tra từng chỗ một.
" Giang Thành thử thăm hỏi một chút.
"Hả, tôi nói này, anh bận mấy ngày nay rồi nên nhất định phải về nghỉ ngơi một chút, sau đó hãy đến tìm tôi.
” Dương Lạc bất lực lắc đầu.
"Dương Lạc, tôi thật sự không ngờ với tư cách là một cảnh sát mà cậu có thể nói ra những lời vô trách nhiệm đó.
" Giang Thành trợn mắt nhìn Dương Lạc.
"Đại ca à, tôi đúng là một cảnh sát, nhưng nghề nghiệp thật sự của tôi là một pháp y.
" Dương Lạc khổ sở nói: "Anh có thấy người nào bên pháp y về việc kiểm tra thi thể, mà cùng cảnh sát hình sự đi phá án chưa.
"
Giang Thành nghe vậy suýt chút nữa bật cười: "Ai bảo cậu là người anh em tốt của tôi, đi thôi.
”
Lúc này Dương Lạc nhìn xung quanh rồi nói: "Nhưng tại sao tôi không thấy Diệp Hồng đâu thế? Anh nói hai người đã làm lành rồi sao lại chia ra hành động?”
Giang Thành hiểu rõ, Dương Lạc chính là đang trêu chọc mình, có thể nói rằng Giang Thành đã tha thứ cho Diệp Hồng, nhưng cũng không có nghĩa là hai người là của nhau.
Giang Thành hiểu rõ, bây giờ thứ xã hội này cần chính là lễ nghĩa, mặc dù lúc trước ở bên giường bệnh của Phỉ Nhiễm hai người đã làm hòa trở về như lúc ban đầu nhưng không có nghi lễ nào có thể chứng minh được hai người là của nhau.
Dương Lạc thấy thế liền có chút bất an: "Anh sao thế, không phải là vì để cho Phỉ Nhiễm vui nên anh mới hòa giải với Diệp Hồng đấy chứ.
"
Chỉ thấy Giang Thành vội vàng lắc đầu: "Không phải là tôi nghĩ cô ấy đã ở bên tôi hơn mười năm, nếu chúng tôi thật lòng muốn ở bên nhau, thì ít nhất, cũng phải có một cái đám cưới đàng hoàng, cậu nói xem có phải không?"
Dương Lạc thiếu chút nữa là được mở rộng tầm mắt: "Tôi thật không ngờ một nhóc con như anh lại có một trái tim tinh tế đến vậy, vậy anh định lúc nào mới cho cô ấy một cái đám cưới?"
Giang Thành nghe thế cũng hơi do dự một lúc mới nói: "Bây giờ có vụ án của Thằng Hề, Phỉ Nhiễm cũng mới qua đời, tôi không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện đó, tôi cần có thời gian.
”
Dương Lạc lắc đầu cười bất lực: "Tôi hi vọng anh sẽ nhớ chuyện này, vì anh đã để người ta trong lòng cho nên nhất định phải cho người ta một câu trả lời.
"
"Chính anh cũng biết Diệp Hồng đã bên cạnh anh và chờ anh suốt mười năm.
"
Dương Lạc nói xong liền lên xe, bỏ Giang Thành đứng một mình, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Vào buổi chiều, Giang Thành và Dương Lạc đã điều tra bốn nhà máy sản xuất kim loại, trong đó có ba nhà máy ở một vị trí đặc biệt vắng vẻ.
Xung quanh chủ yếu là những rừng cây nhỏ, và thậm chí còn được bao quanh bởi núi và sông, cho nên căn bản cũng không hề có một ngôi nhà nhỏ nào cả.
Và nơi sản xuất kim loại thứ tư rất nhỏ nên nếu đến gần mới có thể nghe được âm thanh của nó, chưa kể có các quy tắc nghiêm ngặt của nó nữa.
Những người lạ thì bình thường sẽ được nhân viên gác cổng ngăn lại, cũng không được phép lại gần, chính vì thế khu này cũng bị loại trừ.
Giang Thành có chút do dự nghĩ rằng chẳng lẽ cái sân nhỏ kia trong bức tranh của Phỉ Nhiễm và các xưởng kim loại này không liên quan đến nhau sao?
Nhưng cho dù là không có liên quan gì đến nhau, thì đến gần tối hôm nay đã loại bỏ được bốn nhà máy vì đây chỉ là các nhà máy bình thường thôi.
Trời đã khuya mà Giang Thành vẫn còn muốn điều tra thêm một nhà nữa, nhưng Dương Lạc bên cạnh gần như đã mệt mỏi và đang ngủ rồi.
"Giang Thành, nếu không thì trước hết hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai lại đi tra xem các nhà máy còn lại, tôi tin rằng đến ngày mai là mọi chuyện sẽ xong thôi.
"
Dương Lạc vừa nói vừa ngáp một cái thật sâu: "Huống chi bây giờ các nhà máy kim loại đã gần như đóng cửa hết rồi, nếu chúng ta đi bây giờ thì cũng vô ích thôi.
"
Nghe được những lời này của Dương Lạc thì Giang Thành liền gật đầu: "Lúc này chỉ mới vài tiếng đồng hồ, mà cậu đã mệt rồi, bây giờ cơ thể đã không còn như xưa nữa.
"
Nghe những lời này của Giang Thành thì rõ ràng là đang ngầm trêu chọc mình, vì thế Dương Lạc có chút không vui.
"Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là quan tâm chuyện của anh và Diệp Hồng đi, còn có lòng mà