Ánh nắng mặt trời lầu một vào buổi sáng tinh mơ chiếu rọi vào căn phòng của Giang Thành.
Ánh nắng xuyên qua kẽ hở màn cửa sổ nhộn nhịp tràn ngập trong căn phòng, gian phòng có vẻ bừa bộn lúc này dường như tràn trề sức sống.
Giang Thành lười nhác mở mắt, anh rất lâu rồi không ngủ ngon như vậy.
Đứng dậy bước vào phòng vệ sinh, nhìn người đàn ông râu ria đầy mặt trong gương, Giang Thành có chút không nhận ra chính mình.
Lấy ra dao cạo râu, Giang Thành bắt đầu thuần thục làm sạch gò má mình. Một chút cũng không nhìn ra, đây chỉ là người vừa mới ở độ tuổi ba mươi.
Sau khi rửa mặt, vệ sinh răng miệng xong, Giang Thành nhìn người trong gương, quầng thâm mắt do thức khuya quanh năm suốt tháng mà để lại đã sớm hòa vào vùng mắt của anh. Trên mặt lộ rõ vẻ trắng bệch của bệnh trạng, sau khi lao lực quá độ, khiến mái tóc có vẻ hơi rối, không biết còn tưởng rằng anh là anh thanh niên văn nghệ theo chủ nghĩa hậu hiện đại.
Thở dài một hơi, nhìn chăm chăm bản thân trong gương, Giang Thành tự mình lẩm bẩm: “Được rồi, đã đến lúc quay về tiếp tục chiến đấu.”
Anh mở nước nóng, hơi nước cuộn cuộn bốc lên khiến cho gương soi chìm vào trong mơ hồ.
Riêng chỉ có ánh sáng trong đôi mắt là không cách nào che đậy được, cho dù là thân ảnh trong gương thì cũng như vậy, đó chính là niềm tin chống đỡ anh bước tiếp.
Sau khi Giang Thành nghỉ ngơi một đêm, trở về cục cảnh sát, nghênh đón anh chính là sức sống mới.
Anh thầm nghĩ, từ khi cùng gã hề giao chiến, dường như chịu ảnh hưởng từ anh, tất cả mọi người trong cục cảnh sát không còn tràn trề sinh lực nữa. Mọi người đều ủ rũ suy sụp, giống như chịu đả kích nào đó.
Thế nhưng hiện tại không giống như vậy, trông bộ dạng thì có lẽ bọn họ sống cũng không quá tệ.
“Đội trưởng Giang, chào buổi sáng.”
Dường như sự thất bại hôm qua chưa từng tồn tại.
Mọi người giống như hoàn toàn tiếp nhận mọi chuyện, hôm nay lại là một ngày hoàn toàn mới.
Giang Thành rất nhanh đã bước đến văn phòng Trương Minh Sơn.
Trương Minh Sơn đã ở đây từ sớm, ông pha một ly tra, cầm lấy tờ báo.
“Ồ, nhanh như vậy đã quay về, tôi còn tưởng cậu phải nghỉ ngơi thêm một ngày đấy?”
“Không cần đâu, tôi ngủ một giấc là quá đã rồi. Ôi, tôi phải đến bao giờ mới thoải mái được như ông đây.” Giang Thành nhìn vẻ mãn nguyện của Trương Minh Sơn nói.
“Thằng nhóc này, cậu đừng có nói ý mà mỉa mai ông già này. Nói đi, có chuyện gì? Tôi đã vất vả một đời, là lúc tận hưởng một chút buổi sáng tinh mơ rồi.”
Giang Thành suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Trương Minh Sơn: “Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta không thể chỉ đem manh mối đặt trên người Lưu Dũng, chúng ta nên chia thành ba đường.”
Giang Thành nhìn Trương Minh Sơn gật đầu, lấy một cái ghế, bảo Giang Thành ngồi, đồng thời rót cho anh một tách trà.
“Ừm, cậu nói tiếp đi.”
Giang Thành suy tư một hồi rồi nói: “Trên tay chúng ta thật ra có ba vụ án chưa được phá giải, thứ nhất là hai cha con Dương Minh Vũ, thứ hai là cái chết của em gái anh ta, thứ ba mới là Lưu Dũng, ba vụ án này tuy rằng có mối quan hệ logic, nhưng theo tôi nghĩ thật ra là ba đường khác nhau.”
“Đặc biệt là Dương Minh Vũ, chuyện này chúng ta vẫn còn chưa làm rõ. Xét từ ý nghĩa nào mà nói, vụ án giết người mà chúng ta từ khi bắt đầu còn chưa kết án, tuy rằng chúng ta biết được hung thủ là cô ta, thế nhưng, thứ nhất chúng ta không biết vì sao anh ta giết người, thứ hai chúng ta không biết anh ta vì sao mà chết.”
Giang Thành với dòng suy nghĩ mạch lạc nhìn Trương Minh Sơn nói, những điều này tựa như nước chảy thành sông tuôn ra từ miệng anh, dường như anh đã trải qua một đêm suy ngẫm.
Thật ra chính trong khoảnh khắc này anh đã hoàn toàn hiểu rõ tình hình vụ án, trước đây, anh đặt hy vọng quá nhiều trên người Lưu Dũng, đó là vì anh quá mong muốn có được đáp án.
Anh ảo tưởng rằng Lưu Dũng chính là người nắm rõ đáp án, nhưng hiển nhiên, sự thật không phải như vậy.
Trương Minh Sơn gật đầu nói: “Không vấn đề, vậy có cần tôi tăng thêm nhân lực cho cậu không?”
Giang Thành gật đầu đáp: “Ừm, cần, tôi nghĩ kẻ được gọi là gã hề này có hai loại khả năng. Khả năng thứ nhất gã giữ chức vụ quan trọng, sở hữu kênh đặc thù nào đó có thể thu thập thông tin của rất nhiều. Khả năng thứ hai, là một tập thể lớn mạnh.”
Giang Thành tỉ mỉ phân tích với Trương Minh Sơn, Trương Minh Sơn gật đầu: “Tôi cũng tán thành với cách nói của cậu, để cậu một mình giao chiến với gã hề này rất rõ ràng sẽ khiến cậu rơi vào cảnh sai sót của sách lược. Vậy đi, Diệp Hồng, Lục Hạo và cậu thành lập tổ chuyên án, ba người các cậu dẫn dắt một tiểu đội, cũng điều tra ở ba hướng khác nhau này.”
“Ngoài ra toàn bộ cục cảnh sát thậm chí toàn bộ tư liệu mà cậu cần tôi đều sẽ nghĩ cách lấy bằng được, vụ án này, tuyệt đối không được khinh suất, phải suy nghĩ thật thấu đáo, đã có không ít người vì vụ án này mà hy sinh cả tính mạng.”
Trương Minh Sơn hiểu rất rõ, đối mặt với gã hề tuyệt đối không được chùn tay, tuy rằng nhìn thì có vẻ chỉ là quy mô nhỏ, nhưng rõ ràng là một tổ chức, nếu như hành động bí hiểm thế này, giết người diệt khẩu theo từng vòng nối với nhau, giải thích rõ sau lưng nhất định ẩn chứa một bí mật to lớn.
“Được, không vấn đề, nếu đã như vậy, tôi liền đi nói một tiếng với Lục Hạo và Diệp Hồng.”
“Ừm, cậu yên tâm, tôi nhất định dốc hết sức lực giúp đỡ cậu.” Dứt lời đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn Giang Thành ý vị sâu xa nói: “Tôi biết chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến cậu, có lẽ cả đời này cậu cũng không cách nào quên được, nhưng chúng ta với tư cách là cảnh sát của nhân dân thì nhất định phải có sự giác ngộ này.”
"Chúng ta mặc dù hi sinh rất khổ cực, nhưng bảo vệ sự an toàn cho người dân lại càng quan trọng hơn. Chúng ta tuyệt đối không được để Dương Thị và cha con Lưu Dũng