"Thế nào rồi? Có người nào khả nghi ra vào tòa cao ốc này của bọn họ không?”
Giang Thành cầm theo một bọc to đồ ăn đi tới bãi đỗ xe ở gần tòa cao ốc mà các luật sư vốn ở đó.
Ở đây có một chiếc xe tải, mặt trên của chiếc xe toàn là các thiết bị theo dõi và điều khiển. Giang Thành đưa bọc thức ăn đó cho một viên cảnh sát, xem ra là hai người bọn họ đã ở đây theo dõi rất lâu rồi, cả hai đều trông có vẻ mỏi mệt.
Đồng chí cảnh sát lắc đầu nói: "Anh cũng biết là ở văn phòng luật sư sẽ khó tránh khỏi có vài người lạ mặt tới mà, nhưng cái phòng kia thật sự là không có bất kì một ai đi qua, những người qua lại xung quanh đây hai ngày nay tôi có chụp lại ảnh đặc tả của bọn họ, đối chiếu từng người một lại với chúng ta rồi."
"Đa số bọn họ đều không có bất cứ ghi chép phạm tội nào cả, còn lại thì đều là những người có tiếng tăm, có danh vọng cả, đừng nói là phòng của anh ta mà cả tầng ba sợ là cũng chẳng có ai qua lại."
Người cùng Giang Thành theo dõi tòa cao ốc này nhận đồ ăn, trước hết là uống một ngụm trà đặc, sau đó ăn một miếng mì xào thật to.
"Được rồi, cậu ăn xong rồi đợi đến buổi tối thì trở về nghỉ ngơi đi."
"Không phải đâu, đội trưởng Giang, anh không cần thay tôi trực ban đâu."
Trong lòng của đội viên đã mấy ngày không được về nhà cảm kích nhìn Giang Thành.
Giọng Giang Thành vẫn đều đều: "Thực ra tôi rất hy vọng được tới đây trực ban đấy, như thế thì mọi việc đơn giản hơn nhiều rồi, cậu tìm một người nữa tới đây giúp tôi, bất cứ lúc nào có chuyện thì có thể liên lạc với tôi."
Giang Thành nói với đồng nghiệp của anh, cũng may ở lần hành động đầu tiên thì lực lượng cảnh sát ở tất cả các cục cảnh sát đều có thể phối hợp với công việc của anh đầu tiên, cho nên có thể coi là ổn, cũng không có áp lực gì quá lớn.
"Đội trưởng Giang, tôi nghe anh nói về tình huống này rồi, thế liệu có khi nào là bản thân tên luật sư đó có vấn đề không?”
Giang Thành suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng ngày hôm đó chúng ta cũng đã kiểm tra rồi, trên người anh ta không có thiết bị nghe lén."
"Ý của tôi là không phải là thiết bị nghe lén của người khác, mà là của tên luật sư kia." Giang Thành gật đầu, hiểu được của người đồng nghiệp.
"Tôi cũng có ý này, cho nên buổi tối hôm nay tôi quyết định đi đến văn phòng của anh ta một vòng."
"Tình huống của anh ta hẳn là không xin được lệnh lục soát mà?"
Giang Thành lôi ra một cái mũ màu đen, lại thay thêm một quần áo của lao công, nói: "Thời kì đặc biệt thì dùng phương pháp đặc biệt là được mà? Nếu muốn kiểm tra cái gì thì đêm nay cậu trở về nghỉ ngơi đi, tìm ai đó gác thay cho cậu, cái gì cậu cũng không biết."
Giang Thành nhìn đồng nghiệp ở trước mặt, đồng nghiệp phụ trách giám sát gật đầu: "Ừm, yên tâm đi, tôi hiểu được ý của anh, trước tiên anh cứ làm quen đường đi một chút trên máy theo dõi đi, đến lúc đó thì trực tiếp đi qua luôn, sau đó nhớ nói một tiếng với người anh em phụ trách đứng canh là nếu có người đến thì nhớ báo cho anh một câu, không thể phủ nhận được việc hệ thống bảo an của công ty bọn họ quả thật là cực kỳ tốt đấy."
Quan hệ của Giang Thành và nhóm đồng nghiệp cấp dưới của anh rất tốt, hoàn toàn sẽ không có ai bởi vì phương thức thực hiện có chút không hợp quy củ đó của anh mà bài xích anh cả.
Giang Thành gật đầu: "Cho dù hệ thống bảo an của công ty bọn họ tốt thì không phải vẫn bị cậu xâm nhập được đấy thôi ."
Người đồng nghiệp được khen tất nhiên là rất vui vẻ, có thể có được sự khen ngợi của Giang Thành, ở đáy lòng anh ta có chút khá tự hào, nhưng cũng không nói nhiều nữa, anh ta lại tiếp tục ăn cơm .
"Anh Lục, nhiều số liệu như thế thì chúng ta phải tra đến bao giờ mới xong được cơ chứ? Bao giờ thì anh mới mang em ra ngoài phá án hả?" Lưu Tĩnh phân tới cùng một tổ với Lục Hạo là chỉ định của Giang Thành.
Chủ yếu là do suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn thấy vụ án này đặc biệt có tính nguy hiểm, lỡ mà ở ngoài thật sự gặp phải chuyện gì thì Lưu Tĩnh sẽ nguy hiểm, tuy rằng bọn họ đều là cảnh sát thì sẽ có giác ngộ nhất định, nhưng dù sao Lưu Tĩnh cũng vừa mới tốt nghiệp, không thể để cho cô ấy đi làm nhiệm vụ nguy hiểm thế được.
Nguyên nhân thứ hai cũng là vì hy vọng thông qua chuyện này có thể rèn luyện cho Lưu Tĩnh, để cô ấy có thể trầm tĩnh hơn, càng thêm cẩn thận tỉ mỉ trong công tác.
Lục Hạo lắc đầu cười nói: "Mới có bao lâu đâu mà đã không có kiên nhẫn thế rồi? Đống số liệu của anh cũng phải nhiều gấp ba của cô đấy, đợi đến khi nào chúng ta xem hết đống này rồi thì mới đi điều tra, nếu không thì ngày cả người phải điều tra ai chúng ta cũng không biết đấy."
Lục Hạo cầm tập tư liệu dày trong tay, cười nói với Lưu Tĩnh: "Cô đấy, con gái gì mà lạ lùng thế, lúc tôi vừa tốt nghiệp cũng chỉ thích ở trong văn phòng thôi, ghét nhất là bị điều đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô thì lại khác hoàn toàn."
"Suốt ngày ở trong văn phòng nhàm chán lắm, y như lúc lên lớp vậy, lúc trước em thích nghề cảnh sát là bởi vì mỗi ngày cảnh sát đều có thể gặp được rất nhiều người, lúc trước em ở cùng chị Diệp, mỗi ngày đều xử lý rất nhiều vụ án nên rất có cảm giác thành tựu."
Lục Hạo nhìn Lưu Tĩnh nói: "Là cô và cô ta cùng xử lý vụ án, hay là cô ta xử lý vụ án còn cô ở bên cạnh nhìn hả?"
Nói đến đây thì Lưu Tĩnh xấu hổ không dám nói tiếp, bởi vì quả thật là giống như lời Lục Hạo nói, tuy rằng cô ấy và Diệp Hồng là hai người cùng làm việc, nhưng trên thực tế thì bận đến đầu tắt mặt tối đều là Diệp Hồng.
Chẳng qua cô ấy chỉ là người phụ trách việc ghi chép mà thôi.
"Thế em cũng phải xem nhiều thì mới có thể hiểu biết thực tiễn chính xác được chứ, nếu không thì..."
Lưu Tĩnh còn chưa nói hết thì đã bị Lục Hạo liền cắt ngang: "Mỗi người đều có phương pháp của mình, cái cô cần nhất bây giờ không phải là bắt chước theo người khác, chắc hẳn là cô đã quen với quy trình phá án theo kiểu khoa học rồi, việc chúng ta đang làm là xử lý chứng cứ,