“Đội trưởng Giang, có tin đồn nói rằng anh tự ý xông vào văn phòng luật sư và làm phạm nhân chạy mấy. Xin hỏi anh có ý kiến gì vấn đề này?”
“Đội trưởng Giang, có chứng cứ đã chứng minh bây giờ người mà các anh phải đối phó là một sát nhân trên quy mô lớn có thể chính là tổ chức đã hại vợ anh nhiều năm về trước. Anh có thể khách quan đối mặt với vụ án này không?”
“Đội trưởng Giang, đội trưởng Giang, xin anh trả lời các câu hỏi, nếu tiện anh có thể tiết lộ tiến trình vụ án này cho chúng tôi không?”
Vừa đến cửa cục cảnh sát, một đám phóng viên đã đuổi theo Giang Thành, không ngừng đặt ra những câu hỏi. Giang Thành hơi hoảng hốt, cũng đã từng có lúc anh trở thành nhân viên cảnh sát được chào đón nhất ở cục cảnh sát này.
Nhưng hiện giờ thân phận của anh hơi nhạy cảm, bản thân anh cũng không biết nên trả lời những câu hỏi đó như thế nào.
Nhưng rõ ràng là Diệp Hồng và Dương Lạc là những cao thủ vô cùng có kinh nghiệm trong việc xử lý những vấn đề thế này: “Xin mọi người nhường đường, vụ án vẫn đang trong quá trình xử lý, tạm thời chúng tôi không thể trả lời những câu hỏi đó của mọi người. Xin mọi người nhường đường, đừng làm cản trở nên tiến trình công việc bình thường của chúng tôi.”
“Tôi còn tưởng phiền phức mà hai người nói và tôi phải trả lời đàng hoàng là bọn họ cơ.”
Giang Thành chỉ vào đám phóng viên ở bên ngoài.
Diệp Hồng và Dương Lạc lắc đầu bất đắc dĩ: “Nếu chỉ cần phải giải thích với cánh phóng viên thì mọi chuyện đã xong rồi, vấn đề phiền phức vẫn còn ở bên trong đấy. Cậu vào trong rồi sẽ biết, là thẩm tra trong nội bộ chúng ta. Chuyện của cậu không nhỏ chút nào đâu, nếu không phải là cục trưởng Trương giúp cậu ém chuyện này xuống thì e rằng hiện giờ cậu cũng không được ổn như vậy đâu.”
Từ cách nói chuyện của Dương Lạc, Giang Thành cũng hiểu được bên trong ngập tràn những nguy hiểm.
Hơn nữa những chuyện này rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, vẫn còn những hậu quả đang đợi anh ở đằng sau.
Nhưng rất có khả năng Trương Minh Sơn đã lấy mình ra làm bia đỡ đạn để giúp đỡ anh.
Đến giờ Giang Thành mới nhận ra mình đã gây ra một phiền phức lớn như thế nào. E rằng lợi ích duy nhất của chuyện này chỉ là anh càng hiểu rõ hơn về vụ án này, nhưng như vậy thì anh cũng có thứ để giải thích với mọi người.
“Cục trưởng Trương, Giang Thành đang đợi ở bên ngoài.”
Dương Lạc gõ cửa văn phòng làm việc của Trương Minh Sơn. Trương Minh Sơn không ra ngoài mà nói về phía cửa: “Được, bảo cậu ta vào đi, hai người các cậu đi làm việc của mình trước đi.”
Xem ra Trương Minh Sơn có chuyện muốn nói với Giang Thành.
Nếu không ông cũng không tức giận như vậy.
Dương Lạc nhìn Giang Thành đầy bất lực để ra hiệu cho anh, dù sao đây cũng là chuyện do Giang Thành gây ra, anh phải phải tự mình giải quyết vậy.
Giang Thành gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Anh nhanh chóng đi vào trong, đóng cửa lại và đứng trước bàn làm việc của Trương Minh Sơn vô cùng cung kính. Suy nghĩ của Giang Thành trở về nhiều năm về trước.
Lúc đó anh chỉ là một cảnh sát phụ mới tốt nghiệp, mặc dù trong đầu anh có rất nhiều ý tưởng nhưng đều chưa trải qua kinh nghiệm thực tế.
Nói tóm lại, mọi thứ đối với anh vẫn là một ẩn số.
Thời gian trôi qua, Giang Thành có thể phụ trách một mảng riêng, thậm chí còn là một người có thành tựu trong công việc của mình. Trương Minh Sơn cũng từ người thầy dẫn dắt anh năm đó trở thành một người đứng tuổi già dặn.
Thời gian cũng biến ông trở thành một con người khác.
Trương Minh Sơn giả vờ bỏ tập giấy tờ trong tay mình xuống, ngẩng đầu lên nhìn Giang Thành với vẻ rất ngạc nhiên: “Ô, đây là đội trưởng Giang sao? Ây da, sao anh vào mà không nói một tiếng? Đừng đứng nữa, đừng đứng nữa, mau ngồi đi, mau ngồi đi, ây da, ây da.”
Thấy Trương Minh Sơn nói vậy, Giang Thành càng thấy rõ, xem ra chuyện ngày hôm nay thật sự không nhỏ chút nào. Giang Thành hiểu rất rõ tính cách của Trương Minh Sơn.
Từ trước đến giờ có lỗi gì ông vẫn luôn nói thẳng. Nhưng nếu ông thật sự tức giận hoặc cảm thấy Giang Thành phạm phải một lỗi sai thuộc về nguyên tắc thì ông sẽ cư xử lạ lùng như vậy. Điều này khiến Giang Thành càng cảm thấy khó chịu hơn.
So với những cách khác, trừng phạt bằng cách này càng khiến anh cảm thấy đau đớn hơn.
Giang Thành thở dài rồi lập tức nói: “Cục trưởng, tôi biết là tôi sai rồi. Nhưng lần này tôi có một phát hiện lớn. Về sau tôi cũng không dám dùng đến cách này nữa. Lãnh đạo, lần này ông có thể tạo điều kiện một chút được không?”
Không ai có thể ngờ được đường đường là đội trưởng đội cảnh sát hình sự hô mưa gọi gió ở bên ngoài như vậy cũng có lúc thấp giọng hạ mình như vậy.
Trương Minh Sơn hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng vì có vụ án mà cậu có thể đi ngược lại nguyên tắc. Phải làm theo đúng trình tự! Là tôi không cho cậu vào hay làm sao? Cậu không coi nguyên tắc kỷ luật của tổ chức ra gì. Nếu cậu cứ tiếp tục đi trên con đường sai trái này, không sớm thì muộn cũng xảy ra vấn đề.”
Trương Minh Sơn đập bàn chỉ thẳng vào Giang Thành mà nói, ông thật sự đang rất tức giận.
Mặc dù ông hiểu cách làm của Giang Thành nhưng hiểu là hiểu, làm là làm, đây là hai chuyện khác nhau, không thể lập lờ đánh lận con đen. Cho dù Giang Thành làm gì cũng không được vượt qua ranh giới này, một khi đã vượt qua rồi thì có rất nhiều chuyện rắc rối không thể nói rõ ràng được.
Bọn họ là công bộc chính nghĩa nhất của nhân dân, bọn họ là tượng trưng cho quyền uy của pháp luật, là uy nghiêm của quốc gia. Nếu đến ngay cả bọn họ mà cũng không tuân thủ những quy tắc do họ đặt ra thì làm sao người khác có thể tin tưởng được bọn họ?
Nể tình Giang Thành vì vụ án mà đi đường tắt, thu được thành quả nhưng trên thực tế anh đã làm tổn hại tới địa vị cao quý mà cảnh sát đã xây dựng trong lòng mọi người bấy lâu nay.
Làm như vậy có thể nói là mất nhiều hơn được, hơn nữa còn đem lại hậu quả rất nghiêm trọng. Thực ra Giang Thành cũng hiểu rõ những điều này.