Đột nhiên thốt lên một câu khiến Giang Thành bỗng sững sờ ngay tại chỗ, Dương Minh Hạo rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngang nhiên ngăn cản cảnh sát phá án sao?
Giang Thành cười khẽ nói: “Chủ nhiệm Dương, tôi không biết tại sao ông lại kích động như vậy, nhưng chúng tôi phát hiện trên người thi thể xuất hiện vết thương có hình dạng khớp với chiếc nhẫn này, cho nên rất cần thiết.” Dương Minh Vũ vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn đã cười khẩy với Giang Thành nói: “Cảnh sát phá án, chúng ta cần phải phối hợp, hơn nữa thứ này cũng không phải của ông, ông gấp cái gì?”
Nói xong xoay sang cười với Giang Thành và nói: “Nếu đội trưởng Giang muốn so sánh thì không có vấn đề gì, chỉ cần đừng làm hư là được, dù sao đây là vật duy nhất mà mẹ để lại cho tôi, tuy rằng giá trị không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa thì lại khác.”
Giang Thành khẽ gật đầu, giao chiếc nhẫn cho Lục Hạo, để anh ta đưa cho Dương Lạc xem có thể phát hiện được gì hay không, sau đó nhìn gương mặt đang căng thẳng của Dương Minh Hạo, nói: “Chủ nhiệm Dương, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi không tiễn, dù sao vụ án này tương đối khẩn cấp.”
Dương Minh Hạo nhìn qua con trai mình một lát, thấy anh ta không có bất kỳ phản ứng nào, lại nhìn Giang Thành, hừ một tiếng, không hề nói bất cứ điều gì, lập tức quay người bước đi.
Đợi đến sau khi đám người rời đi, Giang Thành cười bất đắc dĩ, nhìn cửa một lát, trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ lạ không nói được.
Quan hệ của hai bố con này đúng như Dương Minh Vũ vừa mới nói, nhưng từ đầu đến cuối anh lại cảm thấy ý nghĩa trong lời nói không giống như bình thường, rốt cuộc có vấn đề ở đâu thì anh cũng không phát hiện được.
Anh lắc đầu, sau khi sắp xếp công việc xong, xem đồng hồ thì đã ba giờ chiều, từ buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn gì cả, bây giờ vừa được rảnh rỗi thì mới cảm thấy bụng có hơi trống rỗng.
Đi đến trước cửa phòng làm việc của Dương Lạc, bắt gặp Dương Lạc đang cầm chiếc nhẫn có trái tim hồng kia và nhìn chằm chằm, trong ánh mắt giống như gặp được gái xinh bị lột sạch quần áo.
Nhẹ nhàng đi ra phía trước vỗ vai Dương Lạc nói: “Tôi nói cái này nhé chủ nhiệm Dương, biểu cảm của cậu có thể thô tục hơn được nữa không?
Dương Lạc xoay người nhìn Giang Thành, lại nhìn thoáng qua sau lưng Giang Thành, cười nói: “Hết cách rồi, lớn thế này rồi mà vẫn không có ai thương.”
Nói tới đây, Diệp Hồng bưng một ly cà phê xuất hiện ở sau lưng Giang Thành, đưa cà phê cho anh nói: “Uống chút đi, đã bận bịu từ buổi sáng đến bây giờ rồi.”
Sau đó lập tức quay đầu nhìn Dương Lạc nói: “Chủ nhiệm Dương giỏi ghen tỵ ghê, vừa nãy anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia làm gì đấy? Có phải là có phát hiện gì hay không?”
Dương Lạc khẽ cười một tiếng, chỉ Diệp Hồng nói: “Biết ngay là không thể gạt được cô, tôi phát hiện trái tim hồng trong tay Dương Minh Vũ này thật sự rất giống đồ thật.”
Tin tức này vừa xuất hiện, ba người đều vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể chứ? Lúc trước có tin đồn nói là đã được một đại gia thần bí mua mất rồi, làm sao lại xuất hiện trong tay Dương Minh Vũ?
Chẳng lẽ Dương Minh Vũ chính là người giàu có bí ẩn kia? Thế nhưng tính theo thời gian thì lúc đó anh ta có lớn mấy đâu.
“Không thể nào, lúc đó anh ta vẫn còn con nít, làm sao lại có nhiều tiền như vậy?” Giang Thành liền loại bỏ khả năng Dương Minh Vũ là người giàu có bí ẩn đó ngay.
Dương Lạc từ chối cho ý kiến cũng lên tiếng: “Anh ta không có thì bố của anh ta không có sao?”
“Cái này càng không có khả năng, Dương Minh Hạo cũng xem như là phó chủ nhiệm, nhưng cũng không thể có nhiều tiền như vậy.”
“Vậy anh giải thích thế nào về trái tim hồng đang trong tay Dương Minh Vũ?”
Giang Thành trong nháy mắt bị câu hỏi của Dương Lạc làm cho đứng hình. Đúng vậy, vậy phải giải thích thế nào, vì sao mà Dương Minh Vũ lại có một đồ vật giá trị cao như thế?
Mà Dương Minh Hạo cũng mua không nổi, bây giờ có hai khả năng, ban đầu Dương Minh Hạo đưa cho vợ mình trái tim hồng giả còn trái tim hồng của Dương Minh Hạo là đồ thật. Nhưng cái này không có liên quan đến vụ án.
Không sao! Vẫn có chút liên quan, Giang Thành vỗ trán, nói với Dương Lạc: “Cậu Dương, cậu tranh thủ thời gian xem xét vết tích của vết thương còn lại đi. Xem có phải vết thương trong tay bây giờ khớp với vết thương kia không.”
Anh có một dự cảm không tốt rằng anh có thể đang điều tra sai phương hướng. Dường như là đang dựa theo con đường mà người khác đặt ra, từ phát hiện người chết đến việc kiểm nghiệm tử thi, đến phát hiện vết thương đặc thù.
Việc điều tra ra được hai bố con Dương Minh Vũ là hợp lý, nhưng hai người này thật sự là hung thủ sao?
Tất cả chứng cứ và nhắc nhở đều chỉ về phía hai người này, dường như ở nơi sâu xa có một con bàn tay vô hình đang hãm hại hai bố con Dương Minh Hạo.
Là người có thù hận với bọn họ sao? Nhưng thông qua việc vừa mới hỏi Dương Minh Vũ, bọn họ có thể xác định địa điểm cuối cùng mà người chết xuất hiện là tại nhà của Dương Minh Hạo.
Cô ấy đi đến nhà Dương Minh Hạo làm gì chứ? Ngày đó đúng lúc là thứ bảy, vì sao không trở về nhà, mà muốn đi đến nơi đó?
Chẳng lẽ người nhà của cô ấy cũng không biết chuyện này sao?
Giang Thành ngồi tại chỗ ngồi của mình, không ngừng gõ vào mặt bàn, trước mắt thì những tin tức này đều đặt hai bố con nhà họ Dương vào bên trong, nếu việc này có người có ý đồ thiết kế thì anh chắc chắn đã điều tra nhầm phương hướng.
Nhưng nếu dựa vào bản chất của vụ án, thì anh có nên hoài nghi như vậy không? Mười năm trước, từ khi vợ và con gái của anh gặp tai nạn ngoài ý muốn, mười năm này chỉ cần gặp được vụ án có liên quan đến trẻ nhỏ thì anh tựa như phát điên lên.
Nhưng nếu đây là sự thật của vụ án thì anh có nên nghi ngờ không.
Trên mặt bàn, ly cà phê mà Diệp Hồng tự rót cho mình giờ đã nguội hẳn.
Anh nhẹ nhàng bưng nó lên, nhưng vừa mới đưa tới