“Bản thỏa hiệp bảo vệ này cậu kí tên đi, dạo gần đây chủ yếu tập trung lực lượng trên người thằng hề, nên chỉ có thể điều hai người cho cậu, để bọn họ xoay ca thì không khả thi cho lắm.” Trương Minh Sơn đáp Giang Thành.
Giang Thành gật đầu đáp: “Không sao đâu, Diệp Hồng buổi tối sẽ trông chừng cô ấy, buổi sáng tôi sẽ đón cô ấy tan học, trong trường học thì chỉ có thể trông cậy vào anh em thôi.”
Trương Minh Sơn gật đầu, Diệp Hồng và Giang Thành đều là những cán bộ đắc lực của ông, ông đương nhiên muốn hai người này đến với nhau rồi, tốt nhất là có thể đưa được hai người họ đến với nhau mà còn bảo vệ được an toàn cho Phỉ Nhiễm nữa.
Nhưng mà so sánh lạ thì Trương Minh Sơn vẫn còn chút thắc mắc: “Tôi đang nghĩ là, trường học có nguy hiểm hay không, theo như cậu nói thì đứa trẻ này vừa đến trường học thì gặp chuyện, có phải là do nguyên nhân này chăng?”
Trương Minh Sơn suy nghĩ hồi hỏi Giang Thành.
Giang Thành nói: “Ý của ông là thằng hề là giáo viên của trường học?”
Điều này có thể giải thích cho lý do tại sao Phỉ Nhiệm vừa đến trường học lại xảy ra chuyện kỳ lạ như thế, cũng có thể giải thích rằng tại sao khi nhà trường không liên lạc được với bố mẹ cô bé mà cô bé vẫn có thể ở trường học một cách thuận lợi như vậy.
“Nhưng mà, Diệp Hồng sớm đã lục tung cả trường học, cô bé nếu như có ở trường học thì? Vậy đi, chúng ta đi xem một lần nữa, thăm dò xem học sinh trong trường học nói như thế nào về Phỉ Nhiễm.”
Trương Minh Sơn gật đầu nói tiếp: “Còn một điểm nữa, cậu nên nhớ rằng, trường học có vẻ giám sát rất là nghiêm ngặt, nhưng mà cái này là dành cho những người bình thường, còn như đối với loại người như thằng hề thì việc thần không biết quỷ không hay mà phát sinh được mối quan hệ với Phỉ Nhiệm, bởi vậy không có gì đáng kinh ngạc khi bị mất kiểm soát đối với anh ta.”
Thật ra trong trường học thì chỉ có nghi điểm thằng hề, Trương Minh Sơn nói cũng có khả năng, đó là lý do tại sao Giang Thành lại xin lệnh bảo vệ.
“Đúng rồi, tặng cho con gái cậu một món đồ.” Trương Minh Sơn lấy ra một cái hộp đồng hồ đeo tay.
Giang Thành chưa nhìn đã từ chối: “Thôi ông không cần khách sáo thế đâu.”
Trương Minh Sơn trợn mắt nhìn anh một cái: “Khách sáo gì, đây là đồng hồ đeo tay có chức năng giám sát định vị được vị trí và trạng thái cơ thể của con cậu đấy!”
Trương Minh Sơn lắc đầu, ông vốn dĩ không cần phải khách khí với Giang Thành, tặng cái đồng hồ này là vì muốn Giang Thành có thể bảo vệ tốt cho Phỉ Nhiễm, nhưng mà rõ ràng là ông không thể nào nói quỵt toẹt ra được, dẫu sao thì Giang Thành cũng là là dạng người nóng nảy, có khi nghe không lọt tai được câu nào.
Lúc này Giang Thành mới nhận thức được thì ra Trương Minh Sơn có ý này với mình, anh mười phần cảm kích nhận lấy đồng hồ và nói với Trương Minh Sơn rằng: “Ông có muốn đến nhà tôi ngồi chơi lát không, sẵn dịp thăm Phỉ Nhiễm luôn.”
Trương Minh Sơn lắc tay: “Đợi cô bé khỏe lên xíu rồi tính, đứa trẻ này trong lòng có nhiều nút thắt lắm, tôi cũng đã hỏi qua chủ nhiệm Dương rồi, chúng ta tạm thời đừng nên làm phiền cô bé thì tốt hơn, cho cô bé một nơi nghỉ dưỡng an toàn chính là điều tốt nhất hiện nay.”
Trương Minh Sơn suy nghĩ chu toàn thấu đáo mới trả lời Giang Thành như vậy, đây cũng là lý do vì sao Trương Minh Sơn và Dương Lạc đến giờ vẫn chưa đến thăm nhà anh.
Nhóm đồng nghiệp suy nghĩ thấu đáo thế này khiến cho Giang Thành cũng nhẹ bớt phần nào gánh nặng.
Trương Minh Sơn nhìn Giang Thành nói: “Cậu nhớ đấy, con của cậu chính là con của chúng tôi, tất cả mọi người đều là người một nhà, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể tìm đến chúng tôi, cậu về trước đi, trễ quá cũng không tốt lắm.”
Giang Thành gật đầu, nhìn qua Trương Minh Sơn lễ phép gật đầu rồi rời khỏi, biết rằng món nợ ân tình này khó lòng mà báo đáp được.
Thứ tình cảm không ích kỉ vụ lợi chất chứa trong những con người chỉ là đồng nghiệp không cùng huyết thống này khiến cho con người ta thật khó chấp nhận được.
Trước khi Giang Thành quay về, có ghé ngang siêu thị, mua một vài đồ dùng cá nhân và đồ ăn, trong nhà có thêm hai nhân khẩu thì chi phí tiêu dùng cũng phải tăng lên, không giống như lúc trước có thể tùy tiện sao cũng được, chí ít phải chuẩn bị chút gì ăn.
Nghĩ đến vẻ mặt hoang mang trắng bệch của Phỉ Nhiễm, Giang Thành đi đến tiệm thịt heo chuẩn bị chọn một ít sườn heo về hầm canh cho cô bé, đột nhiên điện thoại reo lên.
“Alo, Giang Thành đây, anh là?” Giang Thành đang nhìn miếng sườn trên bàn thái thịt, cũng không kịp nhìn qua điện thoại di động, liền ghé vào lỗ tai nói.
Anh cuối cùng lựa được một miếng vừa ý, làm động tác tay cho cho người đối phương hiểu.
“Sao, quà tôi tặng anh vừa ý chứ?”
Phịch.
Miếng thịt heo rơi xuống bàn thái thịt.
Giang Thành ngẩn ngơ chốt lát, dường như thời gian ngừng lại, thế giới sụp đổ, mọi thứ phút chốc vụt tắt.
“Nói chuyện đi chứ đội trưởng Giang.”
“Anh muốn như thế nào?”
“Ồ, khẩu khí mạnh thiệt nhỉ, được rồi tôi gọi điện thoại qua chỉ để xác nhận Phỉ Nhiễm vẫn khỏe chứ? Cô bé chắc hẳn nhớ tôi rồi.”
“Cút ngay cho tôi! Anh đợi đấy, ông mà dám đụng tới cô bé tôi sẽ!”
Chưa nói dứt câu, thằng hề đã cúp máy.
“Thịt này anh có lấy không nào! Không có tiền thì đứng qua một bên.”
“Lấy, không cần thối.” Giang Thành lấy ra một tờ một trăm, lấy phần sườn heo đó rồi đi luôn.
Cuối cùng cũng đi đến một cánh đồng không người, anh ta ném thật mạnh đống thịt sườn xuống đất rồi tung hết sức nện liên tục vào thân cây trước mặt.
Anh hận mình vô dụng, ngay cả đến con gái ruột đã quay về bên cạnh mình nhưng ai biết được là lâu nay