Tâm trạng của Diệp Hồng bây giờ vô cùng phức tạp, còn anh trai cảnh sát nữa chứ, Diệp Hồng lập tức tràn đầy thù địch trừng mắt nhìn cô ta.
"Xin hỏi cô là người thân của Lý Tiểu Anh phải không?" Diệp Hồng không vui nói.
Giang Thành nhận ra ác ý trong lời nói của Diệp Hồng, nhưng lại không rõ lí do.
"Lý Tiểu Anh? À, cô đang nói Anh Tử à, mấy người tìm con bé có chuyện gì không?" Vẻ mặt của Phương Tử rõ ràng rất khó chịu.
"Lần này chúng tôi đến đây là muốn tìm hiểu một chút tình hình thực tế của Anh Tử, mong cô hăng hái phối hợp."
Lời này lập tức khiến Phương Tử hoàn hồn: "Con bé bình thường đều ở nội trú trong trường, không thường xuyên về nhà, tôi là chị của con bé."
Chẳng trách chi, Phương Tử tên đầy đủ là Lý Tiểu Phương, tuy rằng trang điểm đậm xinh đẹp, nhưng trên mặt đều là dùng các loại mĩ phẩm bình thường, cũng không có dáng vẻ của một người làm mẹ.
"Vậy bố mẹ của hai người không có ở nhà sao?" Diệp Hồng tò mò nhìn xung quanh.
Giống như căn nhà hai tầng này vậy, đồ vật trang trí bên trong ngôi nhà của Phương Tử không phải đặc biệt quý giá, thế nhưng lại vô cùng ngăn nắp, so với trong thôn thì cũng xem như là rất đẹp rồi.
Rất rõ ràng, khi nhắc tới bố mẹ thì trên mặt Phương Tử không còn một chút máu.
"Có phải Anh Tử gây chuyện ở bên ngoài rồi không?" Phương Tử đổi đề tài câu chuyện, lần này làm cho Giang Thành không biết phải nói từ đâu.
"Lý Tiểu Anh, vào ba ngày trước đã không may qua đời rồi." Giang Thành chậm rãi nói ra, mà trên mặt của Phương Tử đã không còn bất cứ cảm xúc gì.
"Cái gì?"
Đối mặt với biểu hiện như thế này của Phương Tử, Giang Thành lại càng thêm nghi ngờ.
"Em gái của cô đã mất tích ba ngày nay rồi, tại sao cô lại không đi báo cảnh sát?" Giang Thành không hiểu hỏi.
"Con bé... Con bé không thường ở nhà, tôi không hề biết mà!"
Như những gì Phương Tử nói, Lý Tiểu Anh từ nhỏ đã bị đưa vào học nội trú ở trong trường, rất ít khi về nhà, đến giờ phút này Phương Tử còn cho rằng Lý Tiểu Anh đang học ở trong trường.
Nghe được tin dữ của Lý Tiểu Anh, Phương Tử tuy rằng ngạc nhiên và hoảng hốt, nhưng có thể nhìn ra cũng không có quá đau lòng.
"Bây giờ theo chúng tôi về cục cảnh sát nhận thi thể đi."
Giang Thành không nói gì nhìn Phương Tử, em gái của mình mất rồi, lại có nét mặt như thế, thật không khỏi làm cho người ta cảm thấy thất vọng.
Về đến cục cảnh sát, Phương Tử cẩn thận nhìn thi thể của Lý Tiểu Anh, xác nhận đây đúng là Lý Tiểu Anh em gái của mình.
Diệp Hồng rót một chén nước nóng, đưa vào trong tay của Phương Tử.
"Bình thường Lý Tiểu Anh đều ở trong trường sao? Con bé có kẻ thù hay chuyện bí mật gì hay không?"
Dù sao vẫn cần phải tìm hiểu kĩ lí do vì sai Lý Tiểu Anh lại vô duyên vô cớ chết ở vùng ngoại ô dưới cầu lớn sông Chương, có chút chuyện nên hỏi cũng cần phải được hỏi rõ ràng.
"Lý Tiểu Anh là em gái của tôi, nhưng là em gái cùng bố khác mẹ."
Phương Tử chậm chạp kể lại, bắt đầu nhớ lại chuyện của bố mẹ, đối với Phương Tử mà nói, đó là chuyện nghĩ lại mà sợ.
Bố của Phương Tử và Lý Tiểu Anh tên là Lý Quốc Dân, là ông chủ của một nhà hàng nhỏ, sau khi mẹ của Phương Tử bị bệnh qua đời, Lý Quốc Dân đi thêm bước nữa, cưới mẹ của Lý Tiểu Anh.
"Khi đó trong nhà còn rất giàu có, thế nhưng tôi vì chuyện của mẹ mình nên rất ít khi quan tâm đến mẹ con bọn họ."
Mãi cho đến tận năm ngoái, Phương Tử nhận được một cuộc điện thoại, Lý Quốc Dân và mẹ kế đã xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình, trong nhà chỉ còn lại một người em gái cùng bố khác mẹ thôi.
"Cảnh sát Diệp, tôi cũng chỉ là một đứa nhỏ, mới được chừng hai mươi tuổi, làm sao có thể gánh được trách nhiệm chăm sóc cho Lý Tiểu Anh."
Vẻ mặt Phương Tử khá là đau buồn: "Sự tồn tại của con bé chính là gánh nặng của tôi, con bé sẽ hủy hoại tôi!"
Diệp Hồng nhìn thấy Phương Tử càng ngày càng kích động, không nhịn được nhíu mày.
"Thế nhưng cô cũng không có bỏ rơi Lý Tiểu Anh mà có đúng không?" Diệp Hồng nhè nhẹ đáp lời: "Cô đưa con bé vào học nội trú ở trong trường, cũng là sự lựa chọn tốt nhất của cô mà."
Phương Tử nghe vậy gật gật đầu: "Bình thường tôi cũng để con bé ở trong trường, tôi cũng không biết tại sao bây giờ lại thành ra như thế này nữa."
Giang Thành đứng một bên nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện, xem ra Phương Tử cũng không biết được nguyên nhân cái chết của Lý Tiểu Anh.
Vụ án này đang lâm vào một vòng tuần hoàn chết, cho tới cùng thì tại sao túi Daturaline lại nằm trong tay của Lý Tiểu Anh.
E là chỉ có một mình Lý Tiểu Anh biết mà thôi.
"Tôi có thể dẫn mọi người đến trường nội trú."Cảm xúc của Phương Tử khá là kích động, cô cũng muốn làm rõ chuyện này, trường học sao lại bỏ mặc một học sinh hơn nửa đêm còn chưa về.
Chuyện này vừa lúc đúng ý Giang Thành, bình thường Lý Tiểu Anh tiếp xúc với những ai, cũng chỉ có thể tìm chỗ đột phá ở trong trường học.
"Trời cũng không còn sớm, trước tiên để phía cảnh sát đưa cô về nhà, ngày mai cùng nhau đến trường nội trú điều tra thử xem." Giang Thành nhẹ nhàng nói.
Hoàng hôn buông xuống, Diệp Hồng đi tới bên người Giang Thành, thấy anh đang ngẩn người một mình.
"Vụ án lần này, anh có ý kiến hay là suy nghĩ gì hay không?" Diệp Hồng sợ Giang Thành ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, liền yên lặng ngồi bên cạnh anh.
"Diệp Hồng, theo suy đoán của cô, cô cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến thằng hề không?"
Giang Thành hỏi ngược lại, thật ra là muốn nghe phân tích từ chỗ Diệp Hồng.
"Tôi biết bởi vì sự xuất hiện của gói Daturaline và lời khai của Vương Vỹ, nên bây giờ anh hoài nghi chuyện này là do thằng hề làm."
Diệp Hồng bắt đầu lớn mật suy đoán, dù sao khi vụ án được phát hiện Diệp Hồng cũng không có tham gia, hơn nữa lời khai của Vương Vỹ cũng chỉ biết qua ghi chép.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Thời gian lần trước là do tìm ra gói Daturaline, bây giờ thời hạn giam giữ tên Vương Vỹ kia cũng đã đến rồi."
Bây giờ trong lòng Giang Thành vô cùng lo lắng cho an toàn của Vương Vỹ, ngày mai chính là ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra, bắt buộc phải thả Vương Vỹ ra ngoài.
Không có bằng chứng chắc chắn cũng không thể tạm