Phỉ Nhiễm nhìn Giang Thành bận rộn lấy món ăn, trong lòng có chút ấm áp.
Thừa dịp lúc Giang Thành không ở đây, Phỉ Nhiễm ngẩng đầu nhỏ lên nói với Diệp Hồng: "Cô ơi, con cảm thấy bố mới khang khác."
"Hả?" Diệp Hồng tò mò hỏi: "Vậy Phỉ Nhiễm cảm thấy bố mới như thế nào?"
Phỉ Nhiễm kéo tóc, trong một chốc cũng không nói ra được khác ở đâu.
"Dù sao thì con cảm thấy bố mới rất ấm áp, thật giống như là bố của con vậy."
Xem ra Phỉ Nhiễm còn chưa rõ, Giang Thành chính là bố ruột của cô bé.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Hồng lại thấy có chút khó chịu, Diệp Hồng cảm thấy Phỉ Nhiễm cũng không tính là nhỏ, cũng là lúc nên biết rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi.
"Phỉ Nhiễm, nếu như cô nói với con là, Giang Thành chính là bố ruột của con thì sao?" Diệp Hồng cẩn thận từng chút hỏi ra.
"Hả?" Trong phút chốc Phỉ Nhiễm có chút không thể tiếp nhận được thông tin đang ập vào mặt, hình như tin này có chút lớn quá, không biết phải nói cái gì.
Khung cảnh lại rơi vào khoảng lặng, Diệp Hồng cũng không dám nói gì thêm nữa, cô cần phải cho Phỉ Nhiễm thời gian tiếp nhận sự thật.
Giang Thành cũng rất ít khi được thả lỏng như bây giờ, lấy món xong thì không thể chờ nổi quay lại chỗ ngồi.
Phỉ Nhiễm cũng không lộ ra cảm xúc gì khác thường, chỉ có Diệp Hồng là có chút không yên.
Nhìn Giang Thành vui vui vẻ vẻ cùng Phỉ Nhiễm, cả đêm Diệp Hồng cũng chẳng nói gì.
Sau khi về lại bệnh viện, Diệp Hồng lấy cớ trong cục cảnh sát còn có việc, để lại không gian riêng tư cho Phỉ Nhiễm và Giang Thành ở riêng với nhau.
Giang Thành tém lại góc chăn cho Phỉ Nhiễm, hai mắt lúc nào cũng nhìn về Phỉ Nhiễm.
Con gái đã là học sinh trung học cơ sở, lớn lên nhìn rất giống mẹ cô bé, điều này lại làm cho Giang Thành có chút giật mình.
"Bố." Phỉ Nhiễm thấy Giang Thành ngẩn người, nhẹ nhàng goi ra miệng.
"Sao thế?" Giang Thành lấy lại tinh thần, dùng tay thăm dò nhiệt độ trên trán Phỉ Nhiễm, chỉ sợ là Phỉ Nhiễm cảm thấy không thoải mái.
"Bố ơi, con có thể hỏi bố một chuyện được không?" Phỉ Nhiễm hỏi dò từng li từng tí.
Phát hiện tâm trạng của Phỉ Nhiễm có chút khác thường, Giang Thành cũng trả lời cực kỳ cẩn thận: "Đương nhiên là được, con có chuyện gì cũng có thể hỏi bố hết."
Được cho phép, Phỉ Nhiễm lúc này mới sắp xếp lại từ ngữ.
"Ngày hôm nay cô Diệp Hồng nói cho con biết, bố là bố ruột của con, chuyện này có phải là thật hay không?"
Không ngờ rằng Phỉ Nhiễm sẽ trực tiếp hỏi về thân thế của cô bé, điều này làm cho Giang Thành cảm thấy có chút bất ngờ.
"Bố, có chuyện gì có thể trực tiếp nói cho con biết đi. Con không phải là con nít, con cũng mong con có thể biết được sự thật."
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Phỉ Nhiễm, Giang Thành trong giây lát không biết phải giải thích từ đâu.
Lẽ nào lại nói với Phỉ Nhiễm, mẹ của con là vợ của bố đã bị thằng hề giết hại? Hay là nói với Phỉ Nhiễm người bố trong lời Phỉ Nhiễm trước kia chính là thằng hề?
Giang Thành có chút đau đầu, nhưng Phỉ Nhiễm lại mong muốn biết được sự thật, anh cũng không thể ngậm miệng không nói.
Giang Thành lấy một bộ kết quả xét nghiệm DNA từ trong ngăn kéo ra đưa cho Phỉ Nhiễm.
Phỉ Nhiễm nhìn chữ chi chi chít chít trực tiếp chuyển đến phần dưới cùng: "Sau khi loại trừ các trường hợp là anh em, họ hàng gần và các vấn đề gây nhiễu loạn từ bên ngoài, căn cứ vào kết quả phân tích DNA, xác nhận Giang Thành và Phỉ Nhiễm có quan hệ bố con ruột."
Sau khi Phỉ Nhiễm đọc xong câu này, Giang Thành ngồi bên cạnh đã hơi ướt viền mắt.
"Vì thế nên bố chính là bố ruột của con." Viền mắt của Phỉ Nhiễm cũng có chút ươn ướt: "Thật ra con đã nghi ngờ từ sớm, sao bố lại tốt với con như vậy."
"Mà trước đó bố cũng không thân thiết với con."
Phỉ Nhiễm chậm rãi nói ra cảm giác của cô bé đối với Giang Thành trong khoảng thời gian qua.
"Vậy bố trước của con là người như thế nào? Có thể nói với bố một chút hay không?" Tuy rằng Giang Thành cảm thấy không muốn phá hoại bầu không khí tốt đẹp lúc bấy giờ.
Nhưng bây giờ việc bắt giữ thằng hề là quan trọng nhất, bằng không thì không thể bảo đảm an toàn cho Phỉ Nhiễm.
"Ông ấy, con rất ít khi gặp được ông ấy."Phỉ Nhiễm cố gắng nhớ lại chuyện trước kia, thế nhưng làm thế nào thì trong đầu vẫn trống rỗng.
"Con không nhớ được, không nhớ được hình dạng, giọng nói, ngay cả đã từng làm gì cũng không thể nhớ ra."
Phỉ Nhiễm càng nhớ lại những chuyện này lại càng cảm thấy đau đầu.
"Được rồi, chúng ta không cần nghĩ tiếp nữa." Giang Thành biết rõ, trước đây Phỉ Nhiễm chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể dẫn đến trí nhớ không đầy đủ như vậy.
Bác sĩ cũng đã nói, không nên kích thích đại nào và trí nhớ của Phỉ Nhiễm quá mức, nếu không sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
"Phỉ Nhiễm, nếu như con có thể nhớ được vài chuyện linh tinh, con hãy vẽ vào trong cuốn tập này, nếu như không muốn nhớ lại thì cũng không cần ép buộc chính mình."
Giang Thành nhẹ giọng nói vài câu an ủi Phỉ Nhiễm, rồi giục Phỉ Nhiễm mau đi ngủ.
Thấy Giang Thành dịu dàng, trong lòng Phỉ Nhiễm dâng lên một ít cảm giác an toàn, đó là đến từ sự quan tâm và che chở của một người bố, đó là sức mạnh của bố.
Bố giống như một hạt giống, lần đầu tiên long lanh rực rỡ nảy mầm trong lòng Phỉ Nhiễm.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức Giang Thành.
"Alô?" Giang Thành có chút đau đầu.
"Đội trưởng, cục cảnh sát bị cánh phóng viên bao vây!" Giọng nói của Lục Hạo vô cùng lo lắng, chỉ chốc lát sau đã truyền tới lời trách mắng từ Diệp Hồng.
Trách Lục Hạo đã quầy rầy thời gian ở chung của Giang Thành và Phỉ Nhiễm.
"Nhưng lần này lại khác mà, lần này không biết là ai đã thả ra tiếng gió, ây da đội trưởng anh vẫn nên đến xem một chút đi!"
Nói xong, Lục Hạo vội vàng cúp điện thoại.
Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng Giang Thành, sau khi sắp xếp xong cho Phỉ Nhiễm, Giang Thành mau chóng chạy xe tới cục cảnh sát.
Quả nhiên, dường như tất cả các phóng viên trong thành phố đều tụ tập lại đây hết cả rồi, trong các góc còn có vài phóng viên muốn biết được chút tin tức ngầm từ bên trong.
"Xin hỏi cảnh sát Diệp, tại sao cục trưởng Trương Minh Sơn lại mãi không chịu ra mặt, có phải kẻ tình nghi bỏ trốn đã tạo thành chuyện không tốt hay