Sau đó, thấy không hỏi được gì, Giang Thành chuẩn bị đưa Diệp Hồng rời khỏi, vừa mới đến cửa thì thấy A Lãng đuổi theo.
“Còn có chuyện gì sao?”
“Đúng, tôi còn có một chuyện quên chưa nói, ngày hôm đó, có một người đàn ông đón cô ấy đi, tôi có hỏi Nhậm Kiều, hình như nói đó là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.”
Sau khi Diệp Hồng nghe xong, vội vàng hỏi: “Cậu chắc đó là bác sĩ điều trị chính của cô ấy?” Nói xong cô tìm tấm ảnh của Dương Minh Hạo trong điện thoại của mình rồi đưa cho A Lãng xem và nói: “Cậu xem xem, có phải người này?”
A Lãng nhìn một lúc rồi nói một cách đầy chắc chắn: “Không sai, là ông ta, chính là người này.”
Diệp Hồng gật đầu rồi tiếp tục hỏi: “Vậy cậu còn nhớ là khoảng thời gian nào không?”
“Khoảng ba giờ chiều.” A Lãng đưa tay lên cổ mình rồi nói.
Giang Thành ở bên cạnh ậm ừm rồi nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, có điều gần đây tôi hy vọng cậu đừng rời khỏi thành phố Trung Châu, nếu có cần gì chúng tôi có lẽ vẫn phải đến làm phiền cậu rồi.”
A Lãng nhìn Diệp Hồng rồi nói: “Đây là điều tôi nên làm, vậy tôi đây cũng nên lập công chuộng tội rồi!”
Diệp Hồng nói: “Kiềm chế dục vọng của bản thân mới có thể trở thành một công dân tuân thủ pháp luật!”
“Tôi là vì nghệ thuật, không phải là một kẻ biến thái!” A Lãng nói trong sự bất lực.
Sau khi trở lại xe, Giang Thành lại không lái xe đi ngay mà anh bóc gói kẹo bạc hà trong túi ra, bỏ vào miệng.
Sau đó đặt hai tay lên chỗ vô lăng, các ngón tay gõ đều theo tiết tấu, âm thanh và tiết tấu đó cũng làm cho nhịp tim của Diệp Hồng cũng đập loạn theo.
Diệp Hồng dựa vào cửa xe, im lặng không nói gì, đây là người hợp tác với Giang Thành mười năm, họ luôn ăn ý với nhau, cho dù đó là trong công việc hay cuộc sống.
Trong lúc Giang Thành đang trong trạng thái suy nghĩ, anh mặc kệ mọi thứ ở bên ngoài.
Căn cứ vào những gì A Lãng nói, cộng thêm những gì mà Dương Minh Vũ đã nói vào ngày hôm đó, dường như cũng đã nói rõ, chủ nhiệm Dương cũng là một trong số những người tình nghi.
Chỉ là, có một chuyện mà Giang Thành mãi vẫn không hiểu, nếu một trong hai bố con là hung thủ, vậy động cơ giết người của bọn họ là gì.
Một đứa trẻ mới mười hai tuổi không thể có thù oán với bọn họ, từ góc độ địa vị xã hội của bố Nhậm Kiều mà nói, giữa hai gia đình, trừ bệnh nhân và bác sĩ ra thì không có sự xuất hiện của những người khác.
Tất cả những manh mối đều đang hướng về phía Dương Minh Hạo, tất cả sự nghi ngờ về phía Dương Minh Vũ đều từng chút từng chút được loại bỏ, điều này khiến Giang Thành rất bất ngờ.
Dựa vào lần đầu tiên bản thân tiếp xúc với Dương Minh Vũ, anh liền cảm thấy con người này không hề đơn giản, thậm chí không đơn giản như những gì anh ta thể hiện bên ngoài.
Lúc A Lãng nói, Nhậm Kiều bị bác sĩ điều trị chính đưa đi, vậy thì người đó chắc chắn là Dương Minh Hạo rồi, nhưng tại sao lúc Dương Minh Vũ về nhà lại thấy xác chết.
Chẳng lẽ tử thi đó do Dương Minh Hạo tự đem về nhà mình, nhưng mà tại sao bác sĩ điều trị chính lại đưa bệnh nhân về nhà mình?
Nếu như những lời Dương Minh Vũ nói là thật, tính theo như thời gian thì thời gian tử vong của tử thi đó nên xuất hiện cũng với thời gian sau khi Dương Minh Vũ và Dương Minh Hạo cãi vã xong.
Nếu như hiện trường đầu tiên của vụ án là nhà của Dương Minh Hạo, vậy tất cả đều quá rõ rãng rồi. Trước đây, một số manh mối tìm được cũng là từ đây, xem ra anh phải đích thân đến tìm chủ nhiệm Dương rồi.
Giang Thành cầm điện thoại, nhìn thời gian, còn hai tiếng nữa là tới giờ tan làm rồi, anh thở dài bất lực rồi bấm điện thoại gọi cho Lục Hạo.
“Alo, sếp.”
“Cậu ở đội cảnh sát sao?”
“Đúng vậy, các anh chưa quay lại, tôi vẫn ở đội cảnh sát, đang nghĩ sắp xếp lại tài liệu, tiện chờ các anh quay lại.” Âm thanh bên phía điện thoại của Lục Hạo nhỏ dần.
“Vất vả rồi, bây giờ cậu đi tìm cục trưởng Trương, nhờ ông ấy mở thủ tục giúp đỡ, lập tức đến khu của Dương Minh Hạo điều tra camera xung quanh nhà họ. Quan trọng nhất là hai ngày trước và sau ngày sáu của tháng này, nếu nhiều quá thì sao chép lại rồi ngày mai mang tới.”
Lục Hạo nghe xong, hơi chau mày rồi nói: “Sếp, đã giờ này rồi, cục trưởng Trương cũng về nhà rồi.”
“Tin tôi đi, chắc chắn ông ấy vẫn còn ở đó, cậu chỉ cần gõ cửa là được.”
Sau khi nói xong, Giang Thành liền tắt máy, dựa vào ghế rồi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Diệp Hồng quay đầu nhìn anh, cười rồi nói: “Anh chắc chắn rằng cục trưởng Trương ở phòng đến vậy sao?”
Giang Thành cười trong sự bất lực và nói: “Nhà có vợ dữ, hổ dữ không dám về.”
Sau khi nói xong, Diệp Hồng sửng sốt một lúc, sau đó mới có phản ứng, cười đắc ý: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Nói xong thì hai người trở về cục thành phố, trước tiên Diệp Hồng dọn dẹp để tan làm, Giang Thành ngồi trước bàn, trước mặt đặt một cái bảng, những thứ viết trên đó đều là những manh mối liên quan đến vụ án.
Những thông tin mà hôm nay anh thu thập được, tất cả đều đã được thêm vào ở bên trên.
Bây giờ là lúc sắp xếp, sâu chuỗi lại các manh mối với nhau rồi, phải xem rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, biết đâu lại có đột phá trong việc điều tra.
Đầu tiên là lúc phát hiện tử thi, cơ thể tử thi chắc chắn đã được xử lý qua, bởi vì thời gian tử vong không khớp với thực tế.
Trong hồ nhân tạo của khu du lịch núi Vọng Lộc, ngày ngày đều có người, tại sao lại không có người phát hiện ra thi thể. Điều này chứng tỏ thi thể đã được xử lý rồi, vả lại đây cũng không phải là thị trấn đầu tiên xảy ra vụ án.
Điều này đã được Diệp Hồng kiểm tra sau khi xuống nước, nơi xảy ra hiện trường vụ án rồi mới có thể đưa ra suy luận.
Tiếp theo đó, thời gian tử vong của tử thi đã vượt quá hai mươi tư tiếng đồng hồ, mà người thân trong nhà lại không biết. Điều này nói đi cũng phải nói lại, cho