“Đội trưởng, tôi đã liên hệ với công ty taxi rồi, để tôi gửi cho anh địa chỉ và số điện thoại!”
Nghe thấy tin tức này của Lục Hạo, Giang Thành và Dương Lạc giống như lại tìm thấy một tia hy vọng khác.
“Lục Hạo, anh ở công ty taxi đó đợi bọn tôi, bọn tôi sẽ qua đó ngay. Nhất định phải trông chừng thật kỹ quản lý của công ty taxi đó.”
Giang Thành nhanh chóng gửi cho Lục Hạo một tin nhắn, sau đó cùng với Dương Lạc lái xe nhanh như bay về phía công ty taxi.
“Giang Thành, cậu lái xe từ từ thôi, công ty taxi lớn như vậy, anh ta chạy không nổi đâu.”
Xe của Giang Thành lao đi với tốc độ 70km/h trên con đường trong thành phố.
“Anh không hiểu, đây là đầu mối phá án duy nhất của chúng ta, nếu như ông chủ của công ty taxi mà có mệnh hệ gì thì đầu mối cuối cùng của chúng ta sẽ đứt ngang thật đó.”
Nhìn thấy biểu cảm thực sự rất nghiêm túc của Giang Thành, Dương Lạc cũng không dám nói gì thêm, chỉ dám nắm chặt lấy dây an toàn.
Không tới ba mươi phút sau, xe của Giang Thành thuận lợi dừng ở trước cổng công ty taxi.
“Đội trưởng Giang, pháp y Dương, ở bên này!” Vừa xuống xe, giọng nói của Lục Hạo từ phía sau truyền tới,
“Tôi vừa mới liên lạc với ông chủ của công ty taxi, ông ấy đang ở tòa nhà hành chính bên kia.” Lục Hạo vừa nói vừa chỉ về hướng tòa nhà cao mười mấy tầng phía trước.
Giang Thành có chút lo lắng, quy mô của công ty taxi lớn như vậy, Vương Vỹ chỉ là một tài xế nhỏ bé, liệu có thể lấy được thông tin và kết quả gì từ công ty.
Dương Lạc giống như đi guốc trong bụng Giang Thành, vỗ vỗ bả vai Giang Thành liên tục nói: “Đừng nghĩ nhiều thế làm gì, cứ vào trong hỏi thử rồi tính tiếp.”
Giang Thành gật đầu rồi theo sự hướng dẫn của Lục Hạo, đi vào tòa nhà làm việc của ông chủ công ty taxi.
“Chào ông, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự lúc trước đã liên lạc với ông.” Giang Thành vừa nói, vừa lấy thẻ cảnh sát trong ngực đưa ra trước mặt ông chủ kia.
“Chào cậu chào anh, đúng là lúc trước cảnh sát Lục có liên lạc với tôi rồi.” Ông chủ công ty taxi vừa nói vừa lấy trong ngực ra một tấm danh thiếp đưa cho Giang Thành.
“Tôi là quản lý ở đây, nếu có việc gì cần thiết xin cứ nói thẳng với tôi, công ty chúng tôi sẽ dốc hết sức phối hợp với phía cảnh sát.”
Giang Thành gật đầu rồi cúi đầu nhìn tấm danh thiếp một cái, người này tên là Cao Bình, là ông chủ kiêm người chịu trách nhiệm trước pháp luật ở đây.
“Giám đốc Cao, cảm ơn sự phối hợp của ông.”
Sau khi lịch sự chào hỏi xong, Giang Thành vào thẳng nguyên nhân tới đây.
“Không biết quý công ty có lưu lại hồ sơ hay tin tức của tài xế taxi không.”
“Có chứ, có chứ.” Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, giám đốc Cao nhanh chóng gật đầu, lại gọi người ở ngoài cửa: “Thư ký vào đây một chút.”
“Giám đốc Cao, ngài có gì dặn dò ạ?” Người vừa vào là một cô gái xinh đẹp vóc dáng yểu điệu, đây chính là thư lý của Cao Bình.
“Đưa ba vị cảnh sát này tới phòng lưu trữ hồ sơ của công ty để kiểm tra một chút tin tức của nhân viên trong công ty.”
Thư ký gật đầu, đưa ba người Giang Thành, Dương Lạc và Lục Hạo tới phòng lưu trữ hồ sơ của công ty.
“Tôi cần điều tra thông tin của một vị tài xế tên là Vương Vỹ, đây là biển số xe của anh ta.” Lục Hạo vừa nói vừa đưa tập tài liệu trong tay ra đưa cho nhân viên quản lý của phòng lưu trữ hồ sơ.
“Vương Vỹ? Cái tên này nghe quen tai ghê.” Nhân viên quản lý nhướng mày bắt đầu kiểm tra thông tin tài xế.
Lúc vừa nhìn thấy tấm hình của Vương Vỹ, nhân viên quản lý hồ sơ cười, nói: “Thì ra là cậu ấy, cậu ấy phạm phải chuyện gì rồi sao?”
Giang Thành nghe thấy mấy lời này, cảm thấy nhân viên quản lý này có vẻ rất thân thuộc đối với Vương Vỹ, vội vàng hỏi: “Anh với vị tên Vương Vỹ này rất thân sao?”
“À, Vương Vỹ ấy hả, cậu ấy với ai trong công ty cũng có quan hệ khá tốt, bình thường cậu ấy là một người năng động hoạt bát nên hay thích tới công ty giao lưu kết bạn ấy mà.”
Nghe thấy quản lý hồ sơ nói vậy, Giang Thành bèn nhăn mày.
“Nhưng mà mấy ngày nay không thấy cậu ấy đâu nữa rồi, không biết đang bận chuyện gì.”
Đây gần như chính là một tin tức rất quan trọng, Giang Thành sốt sắng hỏi: “Xin hỏi quý công ty có hệ thống gì, có thể truy lùng dấu vết của tài xế không?”
Nghe thấy lời nói này, quản lý thông tin cực kì không hiểu chuyện gì, Dương Lạc ở bên cạnh lại phì cười một tiếng.
“Đại đội trưởng Giang, lời anh nói chuyên nghiệp quá mức rồi đó, người bình thường nghe không hiểu đâu.” Dương Lạc cười mất một lúc, sau đó mới nói: “Ý đội trưởng của chúng tôi muốn nói là, lỡ như tài xế biến mất nhiều ngày thì phải làm sao?”
Nghe thấy lời này của Dương Lạc, Giang Thành và Lục Hạo thiếu chút nữa cũng bật cười, cách sắp xếp ngôn ngữ kiểu này thật là chẳng có tý kiến thức phổ thông nào hết.
“Tôi hiểu ý của các anh rồi, các anh muốn nói lỡ như tài xế chúng tôi lái taxi của công ty không liên lạc được, thì công ty chúng tôi phải làm thế nào để lấy lại xe, có phải không?”
“Đúng vậy, không sai, không sai.” Nghe thấy câu này của nhân viên quản lý thông tin, Dương Lạc liên tục gật đầu: “Nếu tài xế lái xe chạy mất thế chẳng phải công ty các anh sẽ chịu lỗ nặng sao?”
Thư ký đứng phía sau từ nãy tới giờ không thốt lên một câu nào, bỗng nhiên cười lên một cách đầy kiêu ngạo: “Công ty chúng tôi lúc vừa mới thành lập đã nghĩ tới vấn đề này rồi, thế nên trên mỗi chiếc xe của công ty đều có thiết bị GPS chuyên dùng để định vị vị trí.”
“Ồ?” Vậy thì hay rồi đây, Giang Thành như lại nhìn thấy hi vọng vậy.
“Chúng tôi có thể sử dụng hệ thống GPS của mọi người một chút không. Để tìm Vương Vỹ và chiếc xe kia.” Giang Thành đầy hi vọng nhìn về phía thư ký.
Lúc này thư ký mới cảm thấy hình như bản thân nói nhiều rồi, cách nói chuyện cũng không được tốt lắm: “Vấn đề này tôi phải đi xin phép giám đốc Cao trước đã.”
Thư ký nói xong bèn vội vã rời đi.
“Dương Lạc, cậu đi theo theo dõi thư ký kia đi, tôi nghi ngờ bọn họ có điều gì giấu diếm.”
Dương Lạc thích nhất là kiểu công việc này, nghịch ngợm nở nụ cười rồi bí mật đuổi theo.
Đi đến phòng làm việc vừa nãy của giám đốc Cao, cửa vậy mà không bị khóa chặt, chỉ khép hờ lại. Dương Lạc đứng ngoài cửa nghe trộm cuộc nói chuyện bên trong.
“Giám đốc Cao, tại sao lần này cảnh sát lại tới tìm công ty của chúng ta chứ? Có phải tài xế đã phạm phải điều gì rồi không?” Trong lời nói của thư ký mang theo chút