“Không phải vậy, anh ta chỉ nói với tôi anh ta cũng là người của công ty taxi, nói rằng có quen biết tôi.” Trần Đại Sơn rủ rỉ.
Qua điện thoại, người bí ẩn kia chỉ cho Trần Đại Sơn biết rằng khu vực gần đội hình sự làm ăn rất được, muốn giúp Trần Đại Sơn tới đó kiếm ăn.
“Thế nên hôm sau tôi mới tới đây, đón được cái người Vương Vỹ mà mọi người nói tới đó, quả nhiên anh ta trả tôi năm mươi ngàn lận.”
Trên gương mặt Trần Đại Sơn có chút khó giấu đi sự vui mừng.
“Lúc đó lúc anh ta trên xe đưa cho tôi năm mươi ngàn, lúc anh ta xuống xe tôi không vội rời đi, tôi còn đang bận đếm tiền cơ mà.”
Câu trả lời này cũng rất hợp tình hợp lý, một người không không lại nhận được năm mươi ngàn tệ, phản ứng đầu tiên tất nhiên là đi đếm tiền rồi.
“Vậy anh giải thích thế nào về vụ định vị GPS đây?” Dương Lạc nói ra toàn bộ những nghi ngờ trong lòng.
Lúc này, Trần Đại Sơn lại có chút ngập ngừng: “Thực ra tôi cũng không hiểu vì sao người kia không cho tôi gắn định vị GPS.”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều rất ngạc nhiên, Dương Lạc sốt sắng hỏi dồn: “Là cái người nói cho anh biết chuyện làm ăn ở gần đội hình sự bảo anh tháo định vị GPS sao?”
“Ừm.” Trần Đại Sơn ngượng ngùng gật đầu: “Lúc đó tôi chỉ một lòng muốn kiếm tiền nên cũng không nghĩ nhiều, thế là nghe theo anh ta gỡ định vị GPS xuống.”
Lúc này Dương Lạc rõ ràng đang nổi giận, cái tên Trần Đại Sơn này sao cái gì cũng nghe theo vậy hả.
“Sau đó thì sao, anh nhìn thấy Vương Vỹ đi về phía nào rồi?” Lần này Dương Lạc thu được rất nhiều thông tin, nhưng tin tức về hành tung của Vương Vỹ mới là quan trọng nhất.
“Lên một chiếc xe con màu đen, biển số xe thì tôi nhìn không rõ, nhãn hiệu xe là Volkswagen, anh cảnh sát ơi, những gì tôi biết tôi đều nói hết rồi, anh phải cứu tôi đấy nhé, tôi không muốn ngồi tù đâu.”
Lần này Trần Đại Sơn thực sự cảm thấy căng thẳng, lúc nói chuyện còn lắp ba lắp bắp.
Giang Thành ở ngoài phòng thẩm vấn lại cau mày lần nữa, manh mối cứ liên tục bị đứt ngang khiến người ta cảm thấy đau đầu.
Không quan tâm tới Trần Đại Sơn đang ra sức kêu gào, Dương Lạc cau mày rời khỏi phòng thẩm vấn, đến bên cạnh Giang Thành.
“Chuyện này cậu tính làm thế nào đây?”
Giang Thành tưởng rẳng chiếc xe màu đen đó là do thằng hề phái tới đón Vương Vỹ, nhưng thế lại không giống với tính cách của thằng hề.
Giống vụ Pink Star lúc trước thằng hề phải giết người diệt khẩu mới đúng, sao có thể tốt bụng đón Vương Vỹ và mẹ già của anh ta đi được chứ?
Có gì đó không đúng. Giang Thành thầm nghĩ, nhưng vẫn không có manh mối gì, bên ngoài cửa sổ không gian đã bao trùm bởi màu đen hắc ám, trời đã tối mất rồi, lòng Giang Thành càng thêm bất an.
Giang Thành cảm thấy chắc chắn người gọi cho Trần Đại Sơn là người của thằng hề.
Nhưng sao thằng hề có thể khẳng định rằng Trần Đại Sơn sẽ nghe theo sự sắp xếp của gã mà tới cổng đội cảnh sát hình sự kiếm ăn được chứ?
Sau khi suy đi tính lại vài lần, Giang Thành chợt phát hiện ra sự đáng sợ của thằng hề.
Thằng hề nhất định là người đã tính toán không chút sơ hở nào rồi, gã đã dám liên lạc với Trần Đại Sơn, điều này chứng minh rằng gã đã điều tra rất nhiều lần sau lưng anh ta rồi.
“Lục Hạo, đi điều tra toàn bộ nhật ký cuộc gọi của Trần Đại Sơn, đặc biệt là những người Trần Đại Sơn từng liên lạc sáu ngày trước.”
Giang Thành nghĩ có thể đây là một cách có thể tìm ra manh mối về thằng hề.
Lúc này đầu Giang Thành đã đau như búa bổ, cố gắng hết sức ghép lại những mảnh kí ức vụn vặt và manh mối đứt đoạn lại với nhau.
“Đội trưởng, anh đi nghỉ chút đi, đã muộn lắm rồi.” Diệp Hồng đau lòng nhìn Giang Thành đang mặt ủ mày chau.
“Tôi không sao.” Giang Thành gắng gượng nở một nụ cười.
“Có khi mấy ngày nay phiền cô ở lại sở cảnh sát giúp tôi một tay.”
“Vậy Phỉ Nhiễm thì sao?” Diệp Hồng lo lắng hỏi: “Bây giờ tình trạng của Phỉ Nhiễm rất không ổn định.”
“Hết cách rồi, bây giờ chỉ có thể lo được một chuyện thôi.” Giang Thành thấy biểu cảm của Diệp Hồng không được tốt lắm, đành dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Bây giờ tôi yêu cầu cô lập tức về đội điều tra vụ án Vương Vỹ.”
Diệp Hồng gật đầu không nói lời nào, mặc dù ngoài mặt Diệp Hồng không thể không nghe theo mệnh lệnh của Giang Thành nhưng bên phía Phỉ Nhiễm cô ấy làm thế nào cũng không thể yên tâm được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Hạo cầm theo nhật ký điện thoại tới gõ cửa phòng Giang Thành.
“Đội trưởng, tối hôm qua anh ngủ ở phòng làm việc ạ?” Lục Hạo thấy lạ.
“Ừm.” Giang Thành thờ ơ trả lời lại, mấy ngày nay vì vụ án của Vương Vỹ mà Giang Thành không được nghỉ ngơi hẳn hoi, nên sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
“Sao thế, có kết quả rồi sao?” Giang Thành nhận lấy nhật ký điện thoại từ tay Lục Hạo.
Chỉ nhìn thấy một số điện thoại lạ được khoanh tròn bằng bút đỏ.
“Đội trưởng, trong nhật ký điện thoại của Trần Đại Sơn chỉ có số này là số lạ, hơn nữa là do bên kia gọi tới.”
Lục Hạo dừng một chút rồi nói tiếp: “Đầu tiêu tôi cho rằng đây là số điện thoại của người gọi cho Trần Đại Sơn tới đón Vương Vỹ.”
Câu trả lời này khiến Giang Thành có chút vui mừng lại có chút nghi ngờ, liệu người này có phải thằng hề không.
“Cậu nói tiếp đi.”
Tranh thủ lúc Lục Hạo trình bày phân tích của mình, Giang Thành dùng nước lạnh trong toilet để giữ lại sự tỉnh táo của bản thân.
Lục Hạo đau lòng đưa ly cà phê tới trước mặt Giang Thành, sau đó tiếp tục nói: “Số điện thoại này, tôi điều tra rồi, nhưng mà.”
Lục Hạo bắt đầu nói chuyện có chút căng thẳng, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Giang Thành.
“Nhưng số này là số ảo, chúng tôi không tìm ra nguồn gốc của bên kia.”
“Đáng chết, lại thế này nữa!” Giang Thành khó chịu nắm chặt nắm đấm, nặng nề đập xuống mặt bàn.
“Bên kia cố gắng hết sức để che dấu hành tung và thông tin của bản thân, xem ra đối phương đã chuẩn bị kĩ càng lắm rồi.” Lục Hạo cẩn thận từng chút phân tích.
“Thế nên cũng có nghĩa là manh mối tới đây lại đứt nữa rồi, phải không?” Giang Thành xoa xoa đỉnh đầu đau nhức.
Bây giờ toàn bộ