Câu hỏi của đám phóng viên và đài truyền hình cứ đua nhau tới, hết câu này tới câu khác, Trương Minh Sơn đã không còn muốn trả lời nữa rồi.
Dưới sự bảo vệ của mấy nhân viên cảnh sát, quay về sở cảnh sát.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa văn phòng Giang Thanh vang lên, không cần phải đoán cũng biết chắc chắn người ngoài cửa là Trương Minh Sơn.
Giang Thành loạng chà loạng choạng đi tới mở cửa, không nói không rằng gì với Trương Minh Sơn.
“Bây giờ chuyện đã thành thế này rồi, cậu chấp nhận đi, đừng có không buông tha cho bản thân mãi thế.”
Trương Minh Sơn nhìn thấy vỏ thuốc đầy dưới nền đất trong văn phòng, không nhịn được mà nhăn mày.
Mười năm trước vợ của Giang Thành mất, con gái cũng mất tích, mặc dù Giang Thành có sa sút nhưng cũng không sa sút như bây giờ.
Có thể thấy được trong lòng Giang Thành hận thằng hề tới mức nào và sự xuất hiện trở lại của thằng hề đã dấy lên bao nhiều thù hận trong lòng anh.
Giang Thành muốn nói gì đó, miệng anh mấp máy, lại chỉ cảm thấy cổ họng căng cứng, cố gắng phát ra những âm thanh khàn đặc.
“Tôi chỉ là một tên cảnh sát quèn mà thôi, làm sao ảnh hưởng được tới quyết định của mấy người.”
Nghe thấy giọng nói khàn đặc của Giang Thành, Trương Minh Sơn chỉ cảm thấy đau lòng.
Giang Thành là cảnh sát mà ông tự hào nhất, thêm nữa, đối với nỗi hổ thẹn trong lòng Giang Thành, không phải ông không biết.
“Giang Thành, cậu không cần phải suy sụp tới mức này đâu.” Trương Minh Sơn đặt chai nước suối vào lòng bàn tay Giang Thành.
“Suy sụp, ha ha, cho nên trong mắt ông bây giờ tôi đang suy sụp dữ lắm phải không?”
Trong mắt Giang Thành từ từ chảy ra một dòng nước mắt.
“Mười năm trước ông cử tôi đi làm nội gián, tôi không oán không giận thực hiện nhiệm vụ, nhưng đến khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, vợ tôi thì chết, con gái tôi cũng không thấy đâu.”
“Bắt không được hung thủ, tìm không ra kẻ phạm tội, đến bây giờ thằng hề kia xuất hiện rồi, ông lại bảo tôi đang suy sụp.”
Trương Minh Sơn có thể hiểu hết những đau khổ trong lòng Giang Thành, nhưng nếu như ông không điều anh đi làm gián điệp, có khi bây giờ Giang Thành cũng sẽ không trở thành thế này.
“Thế cậu đang trách tôi phá hoại hạnh phúc gia đình ba người của cậu có phải không?” Trương Minh Sơn thì thào nói.
Nghe thấy vậy Giang Thành cảm thấy rất ngạc nhiên xoay người lại nhìn Trương Minh Sơn: “Ông biết trước nay tôi chưa từng vì lí do này mà trách ông.”
“Đã là cảnh sát thì trách nhiệm của tôi là phải nhận tất cả những nhiệm vụ được giao.”
Trương Minh Sơn nghe vậy, gật đầu: “Tôi biết cậu không hài lòng với cách xử lý Vương Vỹ lần này.”
Trương Minh Sơn đi tới trước sofa rồi chầm chậm ngồi xuống.
“Hôm nay tôi không tới đây để cãi nhau với cậu, tôi tới đây để nói cho cậu biết mối quan hệ phức tạp trong vụ này.”
Có lẽ là vì nhìn ra được sự chân thành và điềm tĩnh của Trương Minh Sơn, Giang Thành Không nói gì hết, yên lặng ngồi xuống đối diện Trương Minh Sơn.
“Xử vụ Vương Vỹ thành tự sát, đây không phải kết quả mà tôi muốn thấy.”
Trương Minh Sơn vừa nói, vừa lấy ra bức hình trong tay, người trong bức hình chính là Lý Tiểu Anh đang nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng những tổn thương Vương Vỹ gây ra cho Lý Tiểu Anh, chúng ta bắt buộc phải cho người đã khuất một lời giải đáp.”
“Tất nhiên Vương Vỹ cũng chỉ bị thằng hề lợi dụng mà thôi, nhưng bây giờ chúng ta chưa thể tìm ra thằng hề, mà sức ép cửa dư luận lại quá lớn.”
“Chúng ta không thể để cho cả sở cảnh sát hình sự phải đứng mũi chịu sào trước dư luận xã hội được.”
Có thể vì tối hôm qua Giang Thành không ngủ nên bây giờ cơ thể đã mệt lử rồi, bởi vậy anh không phản bác một tiếng nào.
Trương Minh Sơn cũng không thể thăm dò được diễn biến trong lòng Giang Thành.
Hai người rơi vào im lặng, không gian xung quanh có chụt ngượng ngùng, đúng lúc này sự xuất hiện của Dương Lạc phá vỡ đi bầu không khí ngượng ngùng kia.
Trương Minh Sơn đứng dậy đi tới bên cạnh Dương Lạc nói thầm: “Cậu an ủi Giang Thành chút nhé.”
Dương Lạc chầm chầm chậm đi tới trước mặt Giang Thành, thấy sự mệt mỏi của anh, khiến anh ta ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Cậu không cần khuyên tôi đâu, để tôi một mình bình tĩnh lại đi.”
Nhìn người anh em tốt của mình lại suy sụp giống mười năm trước, Dương Lạc có chút tức giận.
“Thay vì cậu cứ ngồi đây dày vò bản thân như vậy thì nghĩ cách gì đi, nghĩ xem phải làm thế nào để kéo thằng hề cỏn con kia xuống đi chứ.”
“Ừ. Tôi biết rồi.”
“Ừ. Tôi biết rồi.” Giang Thành bình tĩnh trả lời, giọng nó khàn đặc.
Thực ra Giang Thành cũng hiểu suy nghĩ của bản thân, là anh không có năng lực tìm ra thằng hề, anh chỉ đang tự hận mình cũng tự giận mình thôi.
Giang Thành muốn báo thù cho vợ, muốn lấy lại công bằng cho con gái, nhưng cảm giác lực bất tòng tâm này khiến Giang Thành cực kỳ khó chịu và bực bội.
Cứ như vậy Giang Thành nhốt mình trong phòng làm việc suốt hai ngày trời, không gặp bất cứ ai, cơm cũng chỉ ăn đôi chút, ngủ cũng không được ngon.
Diệp Hồng rất lo lắng nhưng cũng không biết phải làm sao.
“Dương Lạc, phiền anh mấy ngày nay ở bên cạnh chăm sóc cho Giang Thành, nếu có chuyện gì mong anh nhanh chóng liên lạc với tôi ngay.”
Diệp Hồng hiểu rất rõ, lúc này không ai có thể mở cửa trái tim của Giang Thành, việc duy nhất có thể là là ở bên cạnh anh.
“Vụ án của Vương Vỹ đã kết thúc được mười ngày rồi, mong rằng cậu ấy sớm hiểu ra.” Dương Lạc lo lắng nói.
“Tôi phải tới bệnh viện thăm Phỉ Nhiễm chút đã, anh ở lại đó nếu có chuyện gì mong anh gọi cho tôi một cuộc.”
Diệp Hồng nói xong bèn tới bệnh viện.
Trời tối dần, Dương Lạc gõ cửa phòng Giang Thành nhưng không thấy ai trả lời.
“Giang Thành, cậu có đói không? Tôi gọi đồ ăn ngoài cho cậu rồi, cậu mở cửa chút đi.” Dương Lạc đứng ngoài cửa nói vọng vào với Giang Thành ở trong phòng.
Nhưng mặc kệ Dương Lạc có gõ thế nào đi nữa, suốt từ đầu tới cuối Giang Thành cũng không trả lời tới một câu, cứ như vậy khiến Dương Lạc bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Giang Thành, Giang Thành, cậu nói gì đi chứ? Cậu làm sao vậy?”
Phòng làm viện vẫn lặng thinh như tờ, trong lòng Dương Lạc xuất hiện một loại cảm giác không lành.
Cái đệch? Không phải xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ.
Dương Lạc nghĩ vậy bèn vội vã chạy tới phòng trực ban gọi hai người cảnh sát tới.
“Mau phá cửa ra, Giang Thành ở trong đó không thấy động tĩnh gì nữa rồi.”
Nghe vậy, đám người đứng ngoài cửa cũng bắt đầu gọi tên của Giang Thành nhưng mãi cũng không thấy trả lời.
“Không quan tâm nhiều như vậy được nữa rồi, nhanh tay nhanh chân lên, chậm chút nữa lại xảy ra chuyện thật