“Mấy thứ này là gì vậy?” Giang Thành nghi ngờ nhìn đống tài liệu dày cộm nói.
“Nói tới thì, đống tài liệu này đã được tôi niêm phong lại gần mười năm rồi.” Giảng viên vừa nhớ lại vừa phủi đi lớp bụi trên đống tài liệu.
“Khoảng mười năm trước tôi bắt tay dồn hết sức vào việc nghiên cứu về virus CVH2-6 này.”
Giảng viên vừa nói, trên mặt thầy lại tràn đầy tự hào cùng chút thất vọng.
Giang Thành không thể hiểu được mấy kiểu cảm xúc này, mà bây giờ Giang Thành cũng không có hứng với mấy chuyện trong quá khứ của vị giảng viên này.
Bây giờ Giang Thành chỉ muốn biết loại virus này sẽ gây hại thế nào cho Phỉ Nhiễm thôi.
Dương Lạc tinh tế có thể nhìn ra sự nóng vội trong lòng Giang Thành, bèn vội vàng hỏi vị giảng viên kia.
“Thầy ơi, chuyện hôm trước em nói cho thầy nghe, chính là nói về con của cảnh sát Giang này, sử dụng kẹo có chứa virus CVH2-6 này thường xuyên.”
“Không sai, nó chính là CVH2-6.” Vị giảng viên nói chắc như đinh đóng cột: “Năm đó lúc chúng tôi nghiên cứu, chính là sử dụng dạng kẹo để đưa nó ra thị trường đấy.”
“Có phải trông giống như viên thuốc nhỏ màu nâu đen này không.” Giảng viên vừa nói vừa lấy tấm hình trong tay ra, trong bức hình có chi chít những viên kẹo.
“Chính là nó.” Nhớ tới mấy viên thuốc màu nâu đen trong chiếc hộp sắt gỉ trong túi của Phỉ Nhiễm, Giang Thành vội vàng gật đầu.
“Lúc trước tôi nhờ Dương Lạc hỏi thầy về chuyện liên quan đến loại virus này, tôi có nghe thầy nói thứ này không được sử dụng thường xuyên.”
Giang Thành càng nói càng lộ rõ vẻ lo lắng, chỉ thấy vị giảng viên kia không nhanh không chậm mở tập tài liệu ra.
“Mặc dù tôi biết không ít về loại virus này, nhưng cũng nghiên cứu từ mười năm trước rồi, để tôi xem kỹ lại đã rồi tôi trả lời câu hỏi của cậu.”
Vị giảng viên vừa nói vừa mở tập ghi chép nghiên cứu mười năm trước ra tìm hiểu lại.
Giang Thành đứng một bên mà lòng như lửa đốt, Dương Lạc thấy vậy nhẹ nhàng vỗ vào bả vai anh.
“Cậu đừng lo, về mặt này giảng viên của tôi giỏi cực.”
Đương nhiên Giang Thành hiểu, có một Dương Lạc giỏi giang như vậy, thầy của anh ta phải giỏi đến mức nào, nhưng vị giảng viên trước mặt đây đã hơn bảy mươi tuổi rồi.
Vả lại nghiên cứu về virus CVH2-6 đã qua mười năm rồi, ông ấy thực sự có thể có thêm phát hiện gì mới sao?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vị giảng viên kia cuối cùng cũng từ từ đóng tập tài liệu kia lại.
“Năm đó nhà nước đầu tư một số tiền lớn để nghiên cứu về virus CVH2-6, các cậu có biết vì sao bỗng nhiên bị đình chỉ không?”
Giang Thành và Dương Lạc nghe hỏi vậy đều lắc đều thể hiện bản thân không rõ, mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Bởi vì khả năng giết người của loại virus này quá lớn, nó không hề tập hợp hay cấu tạo thành nhóm để sinh ra tác hại lên cơ thể con người, mà nó trực tiếp tấn công vào hệ thống thần kinh não.”
“Một khi sử dụng bèn sinh ra một loại tổn thương rất lớn với hệ thần kinh nào và không có cách nào chữa được.”
Giảng viên vừa nói vừa lật tới một trang kết quả nghiên cứu đặt tới trước mặt cho hai người xem, nói: “Hai cậu tự xem đi.”
Giang Thành vội vàng mà hoang mang mở ra, chỉ thấy trên đó toàn là số liệu nghiên cứu.
Nhưng xem cả nửa ngày trời, Giang Thành và Dương Lạc cũng chỉ xem rồi biết được sơ sơ về nó.
“Thầy ơi, thầy có thể nói cho chúng tôi nghe về virus CVH2-6 này được không? Năm đó vì sao lại xuất hiện con virus này?”
Câu hỏi của Giang Thành khiến vị giảng viên kia im lặng một hồi: “Đó là một quyết định sai lầm vào mười năm trước.”
Thấy vị giảng viên này không muốn nhắc lại chuyện xưa, Giang Thành và Dương Lạc cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa.
Giảng viên kia lẩy ba lẩy bẩy ngồi xuống: “Nếu không phải loại virus này lại xuất hiện lần nữa, cả đời này tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện của mười năm trước.”
Giang Thành và Dương Lạc bốn mắt nhìn nhau, lúc này, không ai biết phải nói gì mới tốt, chỉ yên lặng ngồi xuống nghe người giảng viên trình bày.
Thì ra từ mười năm trước loại virus có tên gọi là CVH2-6 này đã được đơn vị nghiên cứu quốc gia tìm ra rồi.
Mà giảng viên của Dương Lạc vừa hay lại là một trong những người tham gia vào nghiên cứu.
Điều này là vì chất lượng chữa trị trong nước còn nhiều thiếu sót, đối với rất nhiều bệnh nhân bị bệnh liên quan tới thần kinh đều không có cách nào cứu chữa.
Có điều, theo sự phát triển về nhu cầu vật chất và các loại áp lực từ cuộc sống, tinh thần của con người không ít thì nhiều đều xảy ra một vài vấn đề.
Mười năm trước công việc của chuyên gia tư vấn tâm lý vẫn chưa được phổ biến, con người cũng không hiểu phải làm sao để chăm sóc cho đời sống tinh thần của bản thân.
Bởi vậy, số lượng bệnh nhân mắc bệnh về thần kinh ngày một tăng lên, mang tới một cuộc khủng hoảng rất lớn trong nước.
“Cho nên, chúng tôi là những người giỏi nhất lúc đó, cùng nhau tham gia vào nghiên cứu về virus CVH2-6.”
Giảng viên vừa nói vừa nhè nhẹ thở dài: “Vốn tưởng rằng chúng tôi đã nghiên cứu ra loại thuốc chữa bệnh thần kinh có một không hai trên thế giới.”
“Lại không nghĩ tới thử nghiệm thêm lần nữa, chỉ vì một sai lầm của một nhân viên mà biến từ thuốc thành virus.”
Sau đó giảng viên lấy một trang trong tài liệu nghiên cứu ra, trong đó có một dòng chữ viết chất ức chế thần kinh CVH2-6.
“Nghiên cứu gốc của chúng tôi là thuốc ức chế thần kinh CVH2-6, sau đó thí nghiệm thêm lần nữa, chúng tôi cần một bệnh nhân tâm thần thực sự tới làm thí nghiệm.”
Giảng viên nghiêm túc kể lại sự việc xảy ra vào năm đó.
Thì ra năm đó nhà nước vẫn luôn bảo mật chuyện nghiên cứu, cả chuyện tuyển chọn nhân tài tới nghiên cứu cũng làm một cách riêng tư.
Năm ấy có một nhân viên nghiên cứu tên là A Khuê, bất kể là tố chất nghề nghiệp hay là khả năng ứng biến đều rất tuyệt vời.
Chỉ đáng tiếc trường đại học mà A Khuê tốt nghiệp lại không phải hạng nhất, bởi vậy mà không ai để ý tới tài năng của anh ấy.
Suốt quá trình tuyển người dẫn đầu đội nghiên cứu, A Khuê ý vào tài năng của anh ấy lấy làm tự cao, tin rằng trong ba vị trí dẫn đầu viện nghiên cứu rồi sẽ có chỗ cho anh ấy.
Chỉ đáng tiếc, nhà nước coi trọng tổng thể hơn tố chất và năng lực, thêm nữa tuổi đời của A Khuê còn nhỏ hơn người khác vài chục tuổi, do đó A Khuê vì trường đại học của mình mà rớt tuyển.
“Từ lúc nghiên cứu bắt đầu, A Khuê vẫn luôn rất suy sụp, sau đó không biết vì sao lại chủ động tham gia