Editor + Beta: Lục
Không ngoài dự đoán, lời nói của Tô Thu Duyên đã thành công tạo khiến không khí ngưng động trong nháy mắt.
Tần Việt cũng ngẩng đầu lên.
Tô Thu Duyên thấy thế thì tiếp tục nói: "Mùa đông năm nay sẽ kéo dài liên tục trong nửa năm. Cho nên trước giữa tháng mười một, chúng ta cần chuẩn bị xong xuôi hết linh thạch cũng như yêu thú cần thiết để đổi về đủ lượng hàng hóa."
Y nhấn mạnh: "Ít nhất là phải dự trù dư ra một tháng."
Lời nói này khiến mọi người có chút không biết phải làm gì bây giờ.
Một phút trước bọn họ còn đang vui vẻ hớn hở nâng niu đồ trong tay, vậy mà một phút sau đã bị tin tức xấu do chính miệng thành chủ thông báo làm cho thờ thẫn.
Mùa đông năm nay sẽ kéo dài mãi cho đến tháng tư?
Nếu là những năm trước thì đến tháng hai là tuyết đã ngừng rơi rồi, đợi qua tháng ba là có thể tiếp tục xuống quặng làm việc.
Nhưng năm nay e là phải đợi đến tháng năm mới có thể xuống quặng?
Bọn họ cũng tự nhẩm tính trong lòng.
Dựa theo hiệu xuất trước mắt của bọn họ, cầm cự qua mùa đông là không thành vấn đề. Nhưng ai có ngờ đâu, đột nhiên lại phải dự trù dư thêm số lượng của một tháng nữa...
Bọn họ khẽ cắn môi, không biết là có làm được hay không đây?
Tô Thu Duyên thấy nét mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc hẳn lên, nên cũng nói ngay: "Hiện tại mới là giữa tháng chín, chúng ta còn đến tận hai tháng. Cho nên chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút mới được. Bắt đầu từ ngày mai, thời gian làm việc của quặng mỏ sẽ tăng thêm nửa canh giờ, còn đội săn thú thì mỗi ngày đều phải theo ta ra ngoài săn thú."
"Chỉ cần mỗi người của quặng mỏ có thể đào nhiều thêm một đến hai viên linh thạch mỗi ngày và đội săn thú cũng có thể săn được nhiều thêm một hai con yêu thú, được như thế thi dù rằng mùa đông này có khó khăn một chút nhưng chắc chẵn không có ai phải đói chết cả."
Nghe được những gì Tô Thu Duyên nói, thần kinh căng như dây đàn của mọi người mới thoáng thả lỏng lại một chút.
Không phải mỗi ngày đào nhiều hơn trước mấy viên linh thạch, giết nhiều hơn trước mấy con yêu thú thôi sao?
Huống hồ bọn họ còn có thành chủ nữa kia mà.
Lúc trước, các tu sĩ Thiên Nguyên Tông không hề quan tâm đến sống chết của bọn họ. Bởi vì dù có chết thì bọn hắn cũng có thể đi đến nơi khác mua về bổ sung lại. Thế nhưng lúc này...
Thành chủ sẽ đứng ở đây nói chuyện với bọn gọ, sẽ giúp bọn họ tìm ra con đường để vượt qua mùa đông, còn đồng hành cùng các tu sĩ đi săn yêu thú kiếm hàng hóa về...
Mọi người từ từ thoát ra khỏi nỗi sợ hãi ban nãy, bắt đầu tự tiếp thêm động lực cho chính mình.
Tạ Ngang thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông còn lo là những người này sẽ tự mất đi ý chí chiến đấu. May mắn là không có, nếu không mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn nữa.
Tô Thu Duyên vẫn chưa nói hết, sau khi đánh một búa vào mọi người, y lại bắt đầu đưa táo nhỏ: "Hai tháng này mọi người sẽ rất mệt, nhưng không cần lo lắng quá mức. Lần này, chúng ta có đổi được một ít dược liệu, cho nên sắp tới ta chuẩn bị mở một y quán trong thành. Không cần biết là đau đầu hay là bị thương đến mức đổ máu, mọi người đều có thể đến khám."
"Y quán sẽ mở tại điểm giao nhau của nội thành và ngoại thành. Mỗi ngày đều sẽ có các tu sĩ hiểu biết về chữa bệnh trực ở nơi đó. Nếu là vào ban ngày, các ngươi có thể xin nghỉ phép với tổ trưởng của mình. Còn nếu là buổi tối thì các ngươi cứ tự đi thẳng đến đó là được."
Y quán?
Bọn họ không có nghe lầm chứ?
Trong thành sắp thiết lập y quán?
Trước đây, các phàm nhân thành Thanh Châu có đau đầu nhức óc gì thì cũng chỉ có thể tự nhẫn nhịn chờ nó qua đi. Còn các tu sĩ nhờ có tu luyện nên không dễ bị bệnh. Nhưng dù là ai thì cũng vậy, bị bệnh không có ai lo cho, một phần là vì không có thầy thuốc, một phần là vì không có cây thuốc.
Vậy mà giờ đây, trong thành lại sắp mở y quán.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên nóng rực cả lên.
Tô Thu Duyên thấy phản ứng của mọi người như thế thì cũng vừa lòng. Con cá mặn như y đây cũng cảm nhận được sự nhiệt tình bọn họ.
Qủa nhiên, lấy dân làm gốc mới là tư tưởng làm việc đúng đắn nhất.
Y bàn giao xong công việc của hai tháng tới rồi thì cũng rời đi. Những người ở lại thì không cách nào bình tĩnh nổi, bắt đầu bàn tán về chuyện y quán.
Đến nỗi vấn đề kéo dài thời gian làm việc thì với bọn họ mà nói cũng chẳng quan trọng mấy.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Bởi dù sao thì đào quặng hay săn thú cũng vậy, đều là làm việc vì bản thân. Mùa đông năm nay dai dẳng như thế, nếu không gắng nổ lực hơn một chút thì rất có thể mọi người sẽ chết đói trong nhà. Cho nên không ai có ý kiến gì, thế nhưng với việc mở y quán thì khác, bọn họ rất hứng thú với vấn đề này.
Ma Tôn hiếm khi mở miệng cũng phải lên tiếng trò truyện với Tần Việt: "Thành chủ của ngươi cũng thú vị đấy, còn mở hẳn một y quán vì phàm nhân."
Các tu sĩ không mấy khi bị bệnh, cho nên đối tượng cần phục vụ của yếu của y quán là nhóm phàm nhân không thể tu luyện kia.
Tần Việt không có trả lời hắn ta, hắn không thích người khác tàn tán sau lưng thành thủ.
Có vẻ như Ma Tôn cũng biết hắn đang nghĩ cái gì cho nên chỉ lười biếng nói: "Mùa đông lần này dài như thế, cũng vừa lúc ngươi có thể đạt đến Trúc Cơ, sau khi bước qua được Trúc Cơ sẽ đi đến Kim Đan. Hiện tại thành chủ của ngươi đang là Kim Đan, nếu ngươi có thể nhanh chóng đột kích Kim Đan thì có thể đứng ngang hàng với y rồi."
Tần Việt cuối cùng cũng mở miệng: "Luyện thành Kim Đan không dễ dàng như thế."
Ma Tôn cười nhạo: "Với ngươi khác mà nói, đương nhiên là không dễ dàng. Nhưng nếu đổi thành ngươi mà nói, chỉ cần cố hết sức mà làm thì tuyệt đối làm được. Cùng lắm là một năm, ngươi chắc chắn sẽ luyện thành Kim Đan. Chỉ có điều là sau khi đạt đến cảnh giới Kim Đan thì ngươi không cần ở lại thành Thanh Châu này làm gì. Dù sao đi nữa, nếu muốn đạt đến Nguyên Anh thì còn cần nhiều yếu tố phụ trợ khác mới được."
Tần Việt không nói thêm gì nữa mà cẩn thận bỏ vài món đồ trong tay vào trong ngăn tủ.
Ngày hôm sau, cả thành Thanh Châu lại bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Ai đào quặng thì đào quặng, ai săn thú thì săn thú, tất cả mọi người đều như con quay liên tục vận động.
Trong khi đó, vấn đề về y quán đã nhanh chóng được hoàn thiện dưới sự giám sát của Tạ Ngang.
Không có xây riêng thêm một nhà mới để làm y quán mà tận dụng luôn căn nhà đã lâu không ai ở. Vận chuyển vào trong đó một quầy thuốc với hơn trăm ngăn đựng thảo dược, sau đó lại đưa vào thêm mấy cái bàn, ghế và giường nằm, như vậy về cơ bản là đã xong.
Hiện tại chỉ còn thiếu các tu sĩ trực sẵn ở đó để khám, chữa bệnh.
Việc này cũng không khó. Thành Thanh Châu đã thành lập được nhiều năm như thế, ít gì cũng có thể tìm được vài vị tu sĩ có chút kiến thức về khám chữa bệnh.
Tạ Ngang giúp bọn họ sắp xếp lịch làm việc, mỗi ngày sẽ có một người thay phiên trực ca, từ giờ Tỵ đến giờ Tuất, hay nói cách khác là từ chín giờ sáng đến chín giờ tối chắc chắn phải có người ngồi trực trong y quán. Như vậy sẽ thuận tiện cho các tu sĩ và phàm nhân đến khám bệnh hơn.
Chu Đường là người lớn tuổi nhất trong số tất cả những người ở đây, làm người cũng đôn hậu thành thật, cho nên đã được tuyển làm quán trưởng của y quán.
Thế nhưng ông ấy không hiểu ý nghĩa tồn tại của y quán là gì nữa. Theo cách nghĩ của ông thì người đến xem bệnh mỗi ngày cũng không nhiều lắm, để bọn họ canh ở chỗ này chẳng phải là đang lãng phí thời gian sao?
Tuy là ông ta yêu thích tìm hiểu về y học nhưng trong giai đoạn thế này, bọn họ hẳn là theo thành chủ đi săn thú mới đúng.
Tạ Ngang nói: "Săn thú quan trọng đấy, nhưng y quán cũng quan trọng không kém. Có y quán tồn tại, như thế thì dù là phàm nhân hay tu sĩ đều sẽ làm việc tích cực hơn trước đây một chút, đây cũng là chuyện tốt."
Dù là không có mấy người đến khám bệnh nhưng chỉ cần có y quán tồn tại thì mọi người có suy nghĩ rằng, nếu mình