Editor: Triên
Beta: Lục
Tối đền, Tạ Ngang sai người đi đón Tần Việt.
Khó khăn lắm thành chủ mới đồng ý , ông phải mau mau đưa người vào. Bằng không lỡ ngày mai thành chủ nhớ lại lại đổi qua không đồng ý thì biết làm sao bây giờ?
Thế là Tần Việt bị dẫn vào phủ Thành chủ trong tình trạng chưa hiểu mô tê gì.
Thậm chí đến cái rương của hắn cũng là có người giúp hắn đem vào.
Đó là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, tuổi tác cách hắn không nhiều lắm, nhìn mặt trông rất nghiêm túc, tên là Vạn Kiệt. Hắn ta là người tạm thời được phân tới dẫn đường cho hắn.
"Sau này ngươi có chuyện gì không rõ có thể hỏi ta."
Vạn Kiệt nói xong bèn đem đồ vật trong phòng thu vào trong túi trữ vật*: "Đi thôi, đừng để quản gia Tạ chờ chúng ta."
(*) Túi trữ vật: loại túi do các luyện khí sư chế tạo, có không gian ba chiều như túi thần kì của Doraemon và chỉ tu sĩ mới dùng được.
Động tĩnh của hai người không nhỏ, lúc này lại là giờ mọi người nghỉ ngơi nên có không ít người đều nhìn thấy bọn họ.
"Vào phủ Thành chủ."
"Đi theo bên cạnh thành chủ."
Vạn Kiệt nói ra hai câu này giống như là ném một cục đá vào trong nước, bắn lên những bọt nước làm cho người ở ngoại thành choáng váng.
Phải đợi hồi lâu bọn họ dần mới hiểu ra, như vậy là Tần Việt sắp được vào phủ Thành chủ rồi ư?!
Đến Lưu Thải - người có quan hệ tốt nhất với Tần Việt cũng đờ ra.
Nàng không dám đi lại hỏi, chỉ dám đứng thẫn thờ ở trước cửa nhà.
Cuối cùng vẫn là Tần Việt chủ động qua chào tạm biệt với nàng.
"Ngươi, ngươi sắp vào chủ thành chủ phủ ư?" Lưu Thải mãi tìm lại được giọng nói của mình.
Tần Việt gật đầu.
Bởi vì do trời tối nên mọi người không nhìn thấy mặt hắn đang đỏ ửng lên.
Hắn cũng không ngờ rằng bản thân mình có thể vào được phủ Thành chủ nhanh đến thế. Dù sao hôm nay hắn đã nghe quản gia nói là thành chủ đã từng từ chối vài người rồi.
Vậy mà thành chủ lại đồng ý tuyển hắn.
Là vì hắn đặc biệt hơn những người khác sao?
Một khi trong đầu đã xuất hiện suy nghĩ này thì nó sẽ giống như là cỏ dại, sẽ sinh trưởng ngày một lớn.
Thế nên lúc này đây, Tần Việt hiếm khi mất lý trí, đầu óc hắn bắt đầu suy nghĩ những thứ chính hắn cũng không kiểm soát được.
Ngay cả Vạn Kiệt đã dẫn hắn đến phủ Thành chủ như thế nào, hắn cũng không nhớ rõ.
Mãi tới khi nghe được tiếng cửa mở, hắn mới chợt tỉnh táo lại.
Ma Tôn cũng trầm mặc theo.
Hắn ta thật sự không ngờ tới, đời này "chính mình" lại có được loại đãi ngộ này.
Nếu chỉ là được vị thành chủ kia cứu một lần thì thôi, vậy mà bây giờ lại được vào cả phủ Thành chủ. Tuy nói là người hầu hạ nhưng ai cũng biết, việc thế này ở thành Thanh Châu không khác chim sẻ biến thành phượng hoàng là bao.
Tần Việt đi theo Vạn Kiệt, từ ngoại viện đi thẳng vào nội viện.
"Thường ngày vào giờ này thành chủ đều đi điều khiển trận pháp, khoảng mười lăm phút nữa sẽ xong. Ta dẫn ngươi về phòng, trước tiên hãy mang đồ vật sắp xếp lại đã rồi đi tìm thành chủ sau."
Mỗi bước đi của Tần Việt đều vui sướng như đang bay.
Vạn Kiệt thấy hắn như thế, còn tưởng là hắn kinh ngạc vì cảnh đẹp ở phủ Thành chủ nên cũng không thấy có gì lạ.
Nhưng hắn ta đâu biết rằng, trong lòng Tần Việt chỉ có một suy nghĩ.
Hắn càng ngày càng tới gần thành chủ.
Tuy rằng hôm nay Tô Thu Diên mệt, giống như những học sinh đáng thương vừa học tập thêm lớp buổi tối trong trường xong lại phải làm bài tập về nhà, nhưng y vẫn phải nghiêm túc hoàn thành "lớp học tối" của mình —— bảo đảm trận pháp ngoài thành vẫn thuận lợi vận chuyển.
Thế nên khi gặp mặt, thứ Tần Việt nhìn thấy là bộ dáng mệt mỏi của y.
Kích động và hưng phấn của Tần Việt giống như thủy triều rút, biến mất sạch sẽ chỉ trong chớp mắt.
Theo bản năng, hắn tiến lên một bước muốn đỡ lấy Tô Thu Diên, nhưng vừa mới bước một bước thì Tô Thu Diên quay sang nhìn hắn.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
"Ngươi đến rồi."
Tiếng Tô Thu Diên rất nhỏ, hào quang của trận pháp ánh vào đôi mắt của y, như là ánh sao đang liên tục nhấp nháy giữa bầu trời đêm.
Giờ khắc này, Tần Việt nghe được tiếng tim mình đập.
Thình thịch, thình thịch. thình thịch.
Từng tiếng từng tiếng như vang vọng ở hai bên tai hắn.
Thấy hắn không nói gì, Tô Thu Diên lại nói tiếp: "Đi theo ta."
Tần Việt lấy lại tỉnh táo, lập tức bước lên nói: "Thành chủ, để ta đỡ ngài đi."
Gần đây hắn tu luyện không tồi, mỗi ngày đều có thịt yêu thú ăn, cho nên người đã cao lên không ít. Cùng lắm không đến một tháng nữa là hắn sẽ cao ngang với Tô Thu Diên.
Đến lúc đó hắn đứng cạnh Tô Thu Diên sẽ không còn như tiểu đệ đệ nữa.
Thấy hắn chủ động như vậy, Tạ Ngang không nhịn được tán thưởng trong lòng.
Chủ động vậy mới tốt chứ.
Còn như tên đồ đệ Vạn Kiệt của ông là vô phương ở bên cạnh thành chủ rồi.
Nghĩ đến đây, Tạ Ngang lại nhìn thoáng qua Vạn Kiệt.
Không ngoài dự đoán. biểu cảm trên mặt Vạn Kiệt rất đặc sắc, phảng phất muốn nói với Tần Việt sao ngươi dám làm như vậy
Thực tế chứng minh Tần Việt dám.
Hắn không nói suông, thậm chí còn trực tiếp duỗi tay đỡ lấy thành chủ một cách thật cận thận.
Tuy rằng các ngón tay của hắn đều run rẩy nhưng không ai nhìn thấy điều đó cả.
Mọi người chỉ nhìn thấy sự to gan của hắn.
Ngay cả Tạ Ngang cũng phải mở to hai mắt nhìn.
Trong khi đó Tô Thu Diên lại không có phản ứng gì, y vốn định từ chối Tần Việt nhưng Tần Việt đã đỡ lấy y trước, có từ chối thì cũng đã chậm, vậy cứ để hắn đỡ đi.
Ai bảo y là một người tùy tiện như vậy chứ.
Tô Thu Diên không nói gì, mặc cho Tần Việt đỡ y đi.
Đi mãi một hồi y đã dồn hơn phân nửa trọng lượng cơ thể mình đè ở trên người Tần Việt.
Y cũng không phải cố ý mà vì y thật sự mệt rã rời. Hàn khí trong cơ thể lại thô bạo va chạm như muốn thoát ra. Nếu như bây giờ không có ai bên cạnh thì nói không chừng y đã tìm một chỗ ngồi xuống rồi.
Thường ngày y muốn giữ mặt mũi của một vị thành chủ nên đương nhiên không thể yếu đuối, nhưng vào lúc này thì hẳn là không sao đâu.
Dù sao cũng đã được đỡ rồi, tiết kiệm sức lực một chút vậy.
Tần Việt cảm nhận được sự thay đổi của Tô Thu Diên, hắn đau lòng nhưng cũng hưng phấn. Đau lòng vì thành chủ, hưng phấn vì bản thân cuối cùng cũng được tới gần thành chủ rồi. Hai loại tâm trạng này chạy toán loạn khắp nơi trong lồng ngực hắn, làm cho hắn căng thẳng thần kinh, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Nhưng con đường này quá ngắn.
Tần Việt chỉ cảm thấy không mất bao lâu bọn họ đã đến Thanh Trúc Uyển.
"Tới đây là được rồi." Tô Thu Diên ngừng lại.
Y nhìn về phía Tần Việt: "Hôm nay cảm ơn ngươi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi."
Tuy rằng Tần Việt rất muốn tiếp tục vào phòng chăm sóc thành chủ, nhưng hắn phải nghe lời nên đành gật đầu nói: "Vâng, vậy thành chủ nghỉ ngơi."
Mãi đến khi Tô Thu Diên chậm rãi bước vào trong, Tần Việt mới dời đi ánh nhìn.
Tạ Ngang ở bên cạnh không nhịn được nói: "Mắt ta quả đúng chuẩn!"
Lúc trước bọn họ nào dám đỡ lấy thành chủ.
Không ngờ thằng nhóc này vậy mà lại làm được, thành chủ cũng không mắng hắn.
Tuy rằng ông cảm thấy Tần Việt lỗ mãng, nhưng lại mang được kết quả tốt nên ông quyết định tạm thời sẽ không can thiệp.
Ôn nào ngờ được, ngay bây giờ trong lòng Tần Việt lại đang chửi thầm ông.
Mỗi ngày thành chủ đều ra khỏi thành săn thú, mỗi ngày đều yêu cầu điều khiển trận pháp. Từ những điều này, hắn có thể chắc chắn rằng chuyện ngày hôm nay không phải trường hợp đặc biệt.
Vậy mà ở đây nhiều có người như vậy lại không một ai nhận ra thành chủ cần người đỡ.
Quả nhiên, các tu sĩ đều là phế vật không sót một ai.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tất nhiên là các phàm nhân cũng không khác gì, chỉ biết gây thêm phiền phức cho thành chủ.
Vì thế nên hắn nhất định phải chăm sóc thành chủ thật tốt mới được.
Có điều là tính thì tính như thế nhưng bắt đầu từ ngày hôm sau, chỉ có mỗi buổi tối là hắn mới có điều kiện để thực hiện.
Bởi vì thời gian khác thành chủ không có trong phủ, còn hắn thì bị Tạ Ngang bắt đi học.
"Nếu ngươi muốn đi theo thành chủ, sau này phải giúp đỡ thành chủ xử lý một ít việc. Vấn đề biết đọc biết viết là rất cần thiết. Vậy nên gần đây ngươi sẽ phải vất vả đấy, nỗ lực nhiều một chút, mau đọc xong quyển sách này đi."
Tạ Ngang tìm Vạn Kiệt dạy hắn, những gì hắn được học đều là những thứ có thể vận dụng vào thực tế.
Từ trước, Tần Việt đã luôn tự ti vì mình không biết viết chữ hay đọc sách gì cả , giờ phút lại có được cơ hội như thế. Hắn giống như bọt biển vậy, nhanh chóng hấp thu hết những điều mới.
Chỉ qua mấy ngày là hắn đã quen với cuộc sống ở phủ Thành chủ.
Ban ngày học tập, buổi tối trò chuyện cùng thành chủ một chút, đỡ thành chủ về phòng, sau đó lại lén tu luyện một mình.
Chỉ là ở phủ Thành chủ không tiện lắm, hắn không có cách nào chuồn ra ngoài săn yêu thú.
Vừa không có linh lực từ thịt yêu thú, lại cách xa mạch khoáng - nơi có linh lực tốc độ tu luyện của hắn dần chậm lại.
Tuy Tần Việt đã thuận lợi tiến vào Luyện Khí tầng bốn nhưng hắn vẫn lo lắng.
Trong khi đó những người khác lại không như hắn, bọn họ chẳng có chút ưu phiền nào.
Bởi vì nhà bếp và nhà xí cuối cùng cũng sửa xong rồi.
Kiến trúc khác hoàn toàn với phòng ở của bọn họ.
nhà bếp không chỉ có ống khói mà còn có rất nhiều cửa sổ, mỗi một cái cửa sổ đều rất lớn. Vì xung quanh không có thứ khác che đậy nên nơi này rất đầy đủ ánh sáng.
Vừa đi vào, trung tâm là ba mươi cái bệ bếp liền ở kề nhau, ba mươi người dùng một lúc cũng không phải sợ bị kẹt bếp.
Mà xung quanh bốn phía của bệ bếp đều đặt một cái lu cao khoảng nửa người, tính hết tổng cộng có tám, bên trong mỗi cái đều có nước. Trong đó bốn cái là dùng để chứa nước uống, bốn cái còn lại là để phòng trường hợp khẩn cấp.
Ngoài những cái đó ra, cạnh cửa sổ còn có một cái bàn, tổng cộng có bốn cái. Mỗi cái đều dài ít nhất mười mấy mét, từng cái ghế riêng lẻ được đặt trước bàn, có thể ngồi được kha khá người
Đám người Lưu Thải vừa kinh ngạc nhìn nhà bếp đầy rộng rãi trước mắt vừa cảm thán .
Nàng càng nhìn càng thấy vui mừng : "Vào mùa đông, nếu trời quá lạnh chắc là có thể ở lại chỗ này nhỉ?"
nhà bếp thật sự rất lớn, dù cho mọi người có ngồi đầy cả bàn đến chỗ bệ bếp cũng chen đầy, thì vẫn có thể tìm được dể chỗ đặt ghế dựa.
Những người khác cũng thấy tán đồng bèn nói: "Chỗ này mùa đông chắc chắn ấm áp, đợi đến lúc đó ban ngày rảnh rỗi thì có thể tới đây ngồi."
Mỗi con phố có hai nhà bếp, toàn bộ người của mỗi phố chen vào cũng không vấn đề gì.
Thậm chí có người còn đang dự tính thử xem buổi tối có thể tới chỗ này ngủ được không.
Nhưng lúc này, tu sĩ ở phủ Thành chủ lại nhắc nhở bọn họ: "Thành chủ nói bởi vì hỏa bếp quá nhiều, tuy rằng có ống khói nhưng vẫn phải mở cửa sổ. Mùa đông các ngươi ở chỗ này thì có thể mở he hé cũng được, nhưng vẫn phải mở ra, nhất định phải nhớ kỹ đấy."
Mọi người gật đầu, dù cho mở cửa sổ đi nữa nhưng chỗ này đốt lửa nhiều như vậy, có thế nào cũng ấm áp hơn trong phòng.
Tham quan xong nhà bếp, mọi người lại đi tới nhà xí.
Nhà xí chưa có ai dùng, nhìn sơ rất sạch sẽ. Mỗi bên trái phải có một phòng, mỗi phòng sẽ được ngăn bởi một bức tường mỏng, như vậy không ai nhìn thấy ai, sẽ không thấy xấu hổ.
Chỉ là tuy phía dưới có ống dẫn chất thải nhưng vẫn cần dọn vệ sinh mỗi ngày .
"Mỗi khu phố đều phải tuyển ra một tổ trưởng và một tổ phó phụ trách giải quyết các việc từ lớn đến nhỏ xảy ra trong khu phố của mình, bao gồm cả sử dụng nhà bếp, dọn vệ sinh nhà xí và trên đường phố. Nói tóm lại, mọi công việc đều nhằm phục vụ cho người dân của khu phố đó. Các ngươi tự bàn bạc với nhau rồi ngày mai báo tên cho ta hay."
"Từ hôm nay, cả nhà bếp và nhà xí đều dùng được rồi, Mỗi người sử dụng kĩ kĩ một chút, hiện giờ trời cũng lạnh, nếu làm hư hao gì là sửa rất cực."
Các tu sĩ phủ Thành chủ dặn