Editor: Morii
Beta: Lục
Những người đầu tiên nhận được tin tức này là các tu sĩ
Gần đây, bọn họ vốn đang bàn luận về chuyện này, nhưng lại không ngờ rằng nó sẽ truyền tới tai thành chủ.
Đám người Trang Thừa và Trịnh Minh đang ngồi túm tụm lại nói chuyện với nhau.
Mới đầu nghe chuyện này, họ còn tưởng là lời đồn thất thiệt.
Nhưng người truyền tin lại là người có quan hệ khá tốt với tu sĩ ở phủ Thành chủ, cho nên mọi người vẫn còn bán tín bán nghi.
Trang Thừa nhíu mày nói: "Dù ta cũng tán thành việc bồi dưỡng thêm mấy vị tu sĩ đấy, nhưng không biết miệng tên nào bép xép dữ vậy, lại loan chuyện này tới phủ Thành chủ. Rồi lỡ thành chủ nghĩ chúng ta nhiều chuyện thì làm sao?"
Thật ra những người trẻ tuổi này cũng tán thành việc đào tạo tu sĩ chủ lực. Bọn họ không có thành kiến quá lớn với phàm nhân, cũng không hình thành thói xem thường ra mặt với phàm nhân hay gì cả, thậm chí những người đó còn rất đồng tình với phàm nhân là đằng khác. Nhưng một khi để thành chủ biết chuyện thật thì bọn họ lại bắt đầu lo được lo mất, sợ thành chủ không đứng về phía bọn họ nữa.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Trịnh Minh trái lại vẫn rất lạc quan: "Trong thành Thanh Châu này, làm gì có ai có thể bắt thành chủ làm những chuyện ngài không thích? Chắc chắn thành chủ cũng có ý khen ngợi ý tưởng của chúng ta, không thì sao ngài lại cho phép phàm nhân được kiểm tra linh căn?"
Hắn ta trừng mắt: "Không biết cái tên lắm mồm kia có nhắc đến tên ta lần nào không, nếu nói rồi thì có khi thành chủ sẽ nhớ ta đấy."
Trang Thừa lập tức tỉnh hồn lại từ trong nỗi lo lắng vô hình, hắn ta nghiêm trang nói: "Nếu có nhắc đến tên ai thật thì nhất định là ta, mà không nói cũng không sao, thành chủ đã nhớ ta từ lâu rồi."
Và thế là cuộc bàn luận này lại trật hướng ngay, biến thành "Trong thành này ai mới là người trẻ tuổi ưu tú nhất trong lòng thành chủ".
Mấy người họ ngồi đó chuyện trò thoải mái, trong khi có một số người bảo thủ không tán thành chuyện này thì lại bắt đầu nhức óc.
Nhưng họ cũng không dám phản đối, dẫu sao chuyện này đúng là do bọn họ làm rùm beng lên.
Nếu không phải do bọn họ với nhóm thanhh niên tranh cãi quá kịch liệt thì làm sao thành chủ biết được chuyện này.
"Ôi, tại mấy thằng nhóc nhà chúng ta cả, cứ rêu rao bậy bạ này. Giờ thì hay rồi, thành chủ đã quyết định cho đám phàm nhân kiểm tra linh căn."
"Đúng đúng, thằng con bất hiếu nhà ta cũng thế, ngày mù đêm cũng mù, chỉ biết làm ẩu làm tả."
Mọi người đồng loạt thở dài, đều cảm thấy gia môn bất hạnh.
So với bọn họ, phản ứng của các phàm nhân khi nhận được tin vào mấy ngày sau đều là vừa kinh vừa sợ.
Mạnh Đa coi như là tổ trưởng tổ khu phố, vừa nghe được tin ấy cũng phải sửng sốt hồi lâu rồi mới hỏi lại tu sĩ trước mặt: "Ngài vừa nói, phủ Thành chủ thống nhất cho bọn ta kiểm tra linh căn?"
Tu sĩ gật đầu: "Đúng thế, thành chủ đã ra lệnh rồi. Bây giờ sắp vào tháng mười một, ước chừng cuối tháng sẽ kiểm tra cho các ngươi."
Mạnh Đa theo bản năng nuốt nước miếng cái ực. Mấy ngày nay hắn ta luôn cảm thấy cuộc đời này đẹp như mơ vậy, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, hắn còn ngây thơ lắm. Có nhà xí, có nhà bếp thì có cái gì là nằm mơ, bọn họ được phép kiểm tra linh căn mới thật sự là nằm mơ kìa!
Hắn ta còn muốn hỏi thêm mấy câu thì tu sĩ trước mặt đã chuẩn bị rời đi: "Ta còn phải đến khu phố thứ hai và thứ ba, trước hết ngươi hãy đi thông báo cho người ở khu này biết tin đã, tiện thể giúp điều chỉnh cảm xúc của mọi người, đừng để ảnh hưởng tới hiệu suất công việc."
Mạnh Đa nghe thế vội vàng gật đầu đáp: "Ta biết, nhất định sẽ không làm chậm trễ công việc, ngài đi thong thả."
Mạnh Đa đưa mắt nhìn theo bóng tu sĩ phủ Thành chủ rời đi, ông không kiềm được phải giơ tay vuốt vuốt mặt.
Nhưng dù hắn cố găng vuốt đến mức nào thì các cơ mặt vẫn không thể khống chế được căng lên.
Kiểm tra linh căn.
Là kiểm tra linh căn đó!
Nếu kiểm tra ra có linh căn thì bọn họ sẽ có thể trở thành tu sĩ!
Không chỉ khác biệt về địa vị, chỉ cần bước vào luyện khí, tuổi thọ cũng sẽ nhiều thêm mấy năm, chuyện tốt như vậy ai lại không muốn chứ ?
Mạnh Đa hít thở sâu hai lần rồi mới đi tìm tổ phó: "Chúng ta chia ra đi thông báo mọi người, một khắc(*) sau họp khẩn ở nhà bếp."
(*)Một khắc = mười lăm phút
Hiện tại nhà bếp ngoại trừ có vai trò làm nhà bếp và phòng giữ ấm, thì còn là phòng họp của khu phố Mọi chuyện lớn nhỏ cần báo cáo hay bàn bạc đều thực hiện ở đó.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung
Lời của tổ trưởng và tổ rất có lực kêu gọi. Chỉ một khắc sau, tất cả mọi người đều đã ngồi ngay ngắn trong nhà bếp, cả bọn nhóc cũng được đưa tới.
Thạch Đầu ngơ ngác ngồi trong lòng Lưu Thải, tò mò đánh giá căn phòng xa lạ này.
Cu cậu dù đã bốn tuổi rồi, nhưng vì ngày trước không được ăn đủ chất nên phát triển chậm. Đã thế, cha mẹ lại không dạy được gì cho nhóc, cũng không nói chuyện với nhóc nên bây giờ ngay cả một câu trọn vẹn cũng chưa nói sõi được.
Lưu Thải đang ôm con trai cũng rất đau đầu. Mặc dù gần đây không còn phải sầu lo vì cái ăn cái mặc nữa, nhưng vẫn có không ít chuyện khiến nàng phải lo nghĩ.
Điều nàng không yên tâm là con trai lớn, chạy được đi được, những lại không biết nói, chẳng biết sau này sẽ ra sao.
Trong lòng có tâm sự nên nàng cũng không nghiêm túc nghe Mạnh Đa nói.
Mãi đến khi nghe người bên cạnh thốt lên đầy kinh ngạc, nàng mới tỉnh táo lại.
"Chuyện gì thế?" Nàng hỏi người đó theo bản năng.
Người nọ quay sang, vẻ mặt đó khiến nàng không biết dùng từ gì để hình dung được. Bảo là kinh ngạc thì không phải, ngạc nhiên mừng rỡ cũng không đúng, không thể tin được cũng không hợp lắm, vẻ phức tạp ấy khiến Lưu Thải kịp nhận ra ngay rằng nàng chắc chắn đã bỏ lỡ tin tức trọng đại nào đó.
Quả nhiên, ngay sau đó người kia nói: "Kiểm tra linh căn, thành chủ cho chúng ta kiểm tra linh căn!"
Giọng nói này vang lên có hơi đường đột, nhưng vào thời điểm này không một ai chú ý đến việc lặt vặt ấy.
Tất cả đều đã bị cái nhân bánh từ trên trời rớt xuống này đập ngất!
Lưu Thải thật sự có phần không dám tin vào tin tốt đột ngột xuất hiện này, vội vàng hỏi lại: "Thật hay giả vậy? Làm sao hành chủ có thể cho chúng ta kiểm tra linh căn được?"
Là kiểm tra linh căn, điều mà lúc bé biết bao phàm nhân đã mơ về. Nhưng thời gian qua lâu, tất cả mọi người đều hiểu rằng, phàm nhân và tu sĩ mãi mãi khác biệt. Bọn họ không thể trở thành tu sĩ, tu sĩ cũng mãi mãi không thể thông cảm cho phàm nhân.
Nhưng bây giờ. . .
Tim Lưu Thải đập rộn lên thịch thịch.
Nàng liếm môi vài cái, nhìn đứa trẻ trong lòng mình.
Nàng không quan tâm mình có linh căn hay không, nàng đã nhiều tuổi rồi, dù có linh căn thì cũng sợ khó mà tu luyện được.
Nhưng con trai nàng thì khác, nó mới bốn tuổi. Nếu nó kiểm tra ra có linh căn...
Đêm nay, toàn bộ phàm nhân ở ngoại thành đều không thể chợp mắt được.
Người lớn tuổi thì nghĩ, nếu con trai con gái mình có linh căn thì tốt.
Người trẻ tuổi thì bắt đầu mơ mình có thể một bước lên trời như Tần Việt.
Đến mức mà những người trung niên một mặt thì ảo tưởng chính bọn họ có linh căn, một mặt lại suy tính xem lỡ mà mình không có linh căn thì có nên đẻ gấp một đứa không.
Nói tóm lại, đến ngày hôm sau khi mọi người rời giường thì phát hiện vành mắt của mấy người xung quanh đều đen thui.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung
Từ sáng sớm là quản sự Lý đã đi kiểm tra khu vực khai thác mỏ, nhưng gã không thể nhìn nổi cái cảnh mọi người ngáp ngắn ngáp dài như vậy nữa.
Gã nói thẳng với họ: "Ta đã nghe nói thành chủ cho phép các ngươi được kiểm tra linh căn. Nhưng thành chủ cũng bảo rằng không thể để ảnh hưởng đến công việc. Nếu hiệu suất làm việc bị ảnh hưởng thì ta sẽ đi bẩm báo cho thành chủ ngay, thưa rằng mỗi người các ngươi ngày nào cũng lười biếng, vậy nên bây giờ không cần ban cơ hội kiểm tra linh căn các ngươi."
Những lời ông vừa nói đã dọa tỉnh tất cả mọi người.
"Bộ trưởng Lý yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc!"
Những người khác cũng đồng lòng tỏ thái độ.
Khi ấy quản sự Lý mới chịu bỏ qua.
Nhưng gã vẫn không yên tâm lắm, sản lượng của khu khai thác mỏ này chính là mạng sống của gã, có ảnh hưởng trực tiếp tới hình ảnh của gã trước mặt thành chủ.
Bởi vì hiện nay mùa đông kéo dài nên thành chủ đã dời lần bầu cử của khu khai thác qua mùa đông. Gã không muốn mất việc trong mùa đông này.
Thế nên sau khi kết thúc một ngày làm việc, gã vẫn ở lại cùng mọi người kiểm kê linh thạch.
"Ba nghìn một trăm mười bảy, ba nghìn một trăm mười tám."
Sau khi