Editor: Morii
Beta: Lục
Hôm sau là ngày đẹp trời, không gió bão cũng chẳng tuyết rơi. Thế là từ sáng sớm, phần lớn người trong ngoài thành đều đã tập hợp ở ngoài cổng thành.
Hôm nay họ phải ra ngoài thành thu thập nguyên vật liệu để xây nhà, khá nhiều người cảm thấy rất hưng phấn. Dẫu sao chuyến đi này có liên quan đến việc sau này bọn họ có nhà lớn để ở hay không.
Hôm nay, người phụ trách dẫn mọi người ra ngoài là Tần Việt. Hắn thấy mọi người người đã tới đông đủ bèn nói: "Lát nữa xin tất cả hãy giữ trật tự. Mùa đông đã đến, yêu thú có thể sẽ xuống núi kiếm ăn nên nếu gặp phải chúng thì mọi người đừng hoảng loạn. Có tu sĩ ở đây, sẽ không để sự cố nào xảy ra."
Vừa nói xong, các tu sĩ đã không kìm được thẳng lưng lên.
Đúng vậy đấy, họ đã không còn là bọn họ của ngày xưa nữa. Giờ đây, bọn họ đã không sợ yêu thú.
Sau khi Tần Việt phổ biến xong lộ trình hôm nay là lập tức dẫn mọi người ra khỏi thành.
Đích đến của họ là một sườn núi thấp ở phía đông, những nguyên vật liệu ngày trước dùng để xây nhà bếp và nhà xí đều được lấy ở đó.
Nhưng mới đi được nửa chặng đường, Tần Việt bỗng dừng lại.
"Sao vậy?" Trang Thừa hỏi.
Tần Việt nói: "Hình như phía trước có mùi máu tanh."
Trang Thừa cũng hít hít thử, đúng thật là có mùi tanh của máu. Hắn ta sầm mặt, chỉ huy mấy thành viên của đội săn: "Các ngươi đi theo ta, những người khác đứng yên tại chỗ, tu sĩ của đội săn hãy chú ý bảo vệ cho phàm nhân."
Nghe hắn nói vậy, các phàm nhân cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Trang Thừa vốn định dẫn người đi lên trước để điều tra nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Tần Việt vẫn đi theo bọn họ, hắn cau mày bảo: "Ngươi mới vào Luyện khí kỳ chưa được bao lâu, nên chờ ở đây thì hơn, phía trước nguy hiểm."
Tần Việt lắc đầu nói: "Đi cùng."
Trang Thừa thấy vậy cũng không ép buộc nữa. Họ vừa mới đi được một lát đã bắt gặp một vài dấu vết không đều trên mặt đất, giống như là móng vuốt của yêu thú đi ngang qua. Khi nhìn kỹ hơn, họ còn thấy vết được máu sệt đã khô từ lâu trên đá, chẳng biết là máu của yêu thú hay của con người.
"E là có yêu thú đang săn mồi." Trang Thừa khá cảnh giác: "Mọi người hãy cẩn thận."
Vừa dứt lời, đằng trước đã vẳng tới tiếng kêu cứu.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Trang Thừa nói: "Ta đi xem thử, tất cả chờ ở đây."
Nói xong, hắn ta không chờ những người khác phản ứng đã ba bước gộp làm một chạy về sườn núi thấp trước mặt.
Những người còn lại nào dám để hắn ta đi xem xét một mình như thế, tất cả đều nhanh chóng đuổi theo.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Đến gần thì thấy trong cánh rừng ngay sườn núi thấp có một người đang nằm úp sấp. Cả khuôn mặt người nọ dính đầy bùn đất nên không thấy rõ mặt mũi ra sao, tay trái còn bị thương, cả người ướt đẫm máu.
Cách nơi người đó ngã xuống tầm hơn mười thước có một con sói tuyết đang thè cái lưỡi đỏ như máu ra liếm láp, cảnh giác nhìn bọn họ, giống như ngay một khắc sau sẽ vồ tới.
Bây giờ mấy người Trang Thừa đã cực kỳ hiểu rõ sói tuyết, nhìn hình thể kia thì hẳn là yêu thú Luyện khí kỳ: "Chúng ta cùng xông lên! Tần Việt, ngươi ở yên đấy, chờ!"
Đám người ăn ý né khỏi người trong rừng, vọt tới chỗ sói tuyết.
Tần Việt ngổi xổm xuống, hỏi người đang bị thương nọ: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Người nọ hé mắt một cách khó khăn, chỉ một cái liếc đã đủ để hắn ta biết, nếu không trả lời câu hỏi của Tần Việt thì đừng hòng Tần Việt cứu hắn ta.
"thành Dương, Lâm Lộ." Hắn ta khó nhọc thốt ra: "Mồi nhử, ta là mồi nhử."
Tần Việt đã hiểu, người này là mồi nhử mà đội săn của thành Dương thả ra. Như vậy có nghĩa là tu sĩ thành Dương đang ở gần đây?
Nghe hắn hỏi, Lâm Lộ bèn nói: "Cách đây khoảng bốn dặm."
Cũng không xa lắm.
Tần Việt dứt khoát đỡ Lâm Lộ dậy, xé vạt áo của Lâm Lộ rồi băng bó kỹ vết thương cho hắn.
Đằng kia, đám người Trang Thừa đã làm đả thương được con sói tuyết, nhưng do một thoáng sơ ý nên đã để sói tuyết chạy mất.
Mọi người hơi tiếc nuối quay về, thấy Tần Việt đã băng bó cho người nọ bèn hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Tần Việt nói: "Đội săn của thành Dương ở cách đây khoảng bốn dặm, còn người này là mồi nhử bọn họ tung ra. Một khi bọn họ nhìn thấy con sói tuyết chạy trốn, chắc chắn sẽ đoán được xung quanh đây có tu sĩ. Hôm nay chúng ta còn dẫn theo phàm nhân nên không phải lúc thích hợp để giương cung bạt kiếm với bọn họ, đổi hướng đi thôi."
Mấy người Trang Thừa nghe vậy, nét mặt cũng dần đăm chiêu.
Nay là ngày đông, là thời điểm thiếu lương thực nhất. Nếu bây giờ chạm mặt với người thành Dương, sợ rằng sẽ xảy ra mâu thuẫn.
"Vậy xử lý người này thế nào đây?" Trang Thừa hỏi ý Tần Việt.
Tần Việt nói: "Người này là mồi nhử của thành Dương nên đương nhiên người bên đó sẽ đến cứu hắn. Đi thôi, chỗ này không nên ở lâu!"
Lâm Lộ nghe thế, sắc mặt càng trắng bệt hơn. Bởi vì hắn biết chắc chắn sẽ chẳng có ai tới cứu hắn cả.
Năm nay thành Dương không săn được nhiều yêu thú bằng năm ngoái, nếu không thì mùa đông này đã chẳng cần phải ra ngoài. Những mồi nhử như bọn hắn, nhất định sẽ không được theo đội săn quay về làm lãng phí lương thực.
Bốn người đi cùng với hắn ta đã chết, chỉ có hắn ta còn trẻ khỏe, trốn nhanh nên mới chống đỡ được đến tận bây giờ.
Hắn ta hiểu, nếu không thể đi theo nhóm người này, e rằng sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ thành mồi ngon cho sói tuyết, thế nên hắn ta vội thưa: "Xin hãy cho ta về cùng mọi người, ta rất có ích! Ta có thể làm rất nhiều việc!"
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Bước chân của Tần Việt không hề dừng, mấy người Trang Thừa thấy vậy cũng không dám ở lại. Dù gì nếu đưa người này về thì sẽ phải cho ăn cho mặc, nhưng ai sẽ lo liệu những thứ này?
Lâm Lộ càng tuyệt vọng hơn: "Ta biết phối chế bùn nhão, biết nung gạch, đó là kỹ thuật tổ tuyền của ta. Nó dễ dùng hơn hoàng thổ, nếu xây nhà thì sẽ vừa kiên cố vừa ngay ngắn. Xin mấy người đừng bỏ ta lại đây, xin các người cứu ta với!"
Tần Việt cuối cùng cũng dừng chân, ngoảnh lại nhìn hắn ta: "Nếu ngươi dám nói dối thì dù theo bọn ta về cũng chỉ có nước chờ chết."
Lâm Lộ vội vã gật đầu!
Tần Việt kẹp luôn Lâm Lộ dưới nách, ung dung chạy thẳng về nơi dừng chân lúc trước.
Mọi người thấy hắn và nhóm Trang Thừa quay về, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, bọn họ lại tò mò người hắn mang về là ai, rối rít hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra.
Tần Việt kể sơ qua: "Người của thành Dương đang ở gần đây. Chúng ta phải đổi hướng, mọi người đi nhanh!"
Ngay lúc bọn họ nhanh chóng rời đi thì một bên khác, người thành Dương cũng phát hiện ra con sói tuyết bị thương nọ.
"Là vết thương do kiếm gây ra, xung quanh đây có người." Một tên tu sĩ trẻ tuổi có vết sẹo trên mặt nói.
"Chắc hẳn là đám săn trộm dạo gần đây!" Một tu sĩ khác lạnh mặt nói: "Cuối cùng thì hôm nay cũng gặp được bọn chúng. Đi, đi về phía trước xem thế nào."
Bọn họ vẫn luôn độc chiếm những yêu thú trong khu vực này, người khác dám thò tay vào thì đó là muốn đối đầu với thành Dương. Nhưng hai tháng nay, bọn họ lại phát hiện ra khá nhiều con sói tuyết bị thương, chắc chắn là có người đang cướp yêu thú của họ.
Các tu sĩ bước nhanh, phàm nhân lại đi chậm. Tần Việt nhíu mày, e rằng bọn người kia sẽ bị bắt kịp.
Hắn giao Lâm Lộ cho một phàm nhân trẻ tuổi trông nom rồi nói với những tu sĩ khác: "Chúng ta chờ ở đây, tranh thủ một khoảng thời gian để những phàm nhân đi trước."
Trang Thừa cũng nghĩ vậy, hắn ta phân công mấy tu sĩ dày dạn kinh nghiệm hộ tống phàm nhân quay về, còn những tu sĩ khác ở lại với bọn họ.
Quả nhiên, những phàm nhân vừa đi khuất thì đã thấy cách đó không xa, có một nhóm người đi tới.
Người mặt sẹo cầm đầu lạnh mặt, cố nén ý muốn ra tay: "Các ngươi là những tên vẫn luôn săn trộm yêu thú của thành Dương? !"
Tần Việt quan sát nhóm người này, tổng cộng có hơn hai mươi người. Nếu xét về số lượng thì không chênh lệch bao nhiêu với người bên bọn hắn, nhưng ngược lại tu vi thì không nhận ra được. Có điều với sát khí đầy mình như thế, không biết bọn họ đã giết bao nhiêu yêu thú, chỉ riêng mảng khí thế là đám Lăng Đầu Thanh của thành Thanh Châu đã trông không bằng bọn họ.
(*) Lăng Đầu Thanh: Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương. Nó được tả giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc nhưng to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ nó thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm. Ai chơi JX3 chắc biết nó. Ở đây ý nói các tu sĩ của thành Thanh Châu chưa đủ chững chạc trưởng thành.
Nhóm người Trang Thừa cũng bị hơi thở giết chóc trên người các tu sĩ thành Dương đè ép, trong phút chốc không dám thốt ra một câu.
Vẫn là Tần Việt đứng ra đối đáp: "Sao đạo hữu lại nói lời như vậy? Bọn ta ra ngoài là vì muốn tìm ít nguyên vật liệu để xây nhà. Nhưng dọc đường lại gặp phải sói tuyết muốn ăn thịt người, không đành lòng nên mới ra tay giúp đỡ một phen mà thôi. Cớ gì lại buộc tội bọn ta săn trộm yêu thú?"
Gã mặt sẹo cười khinh nói: "Các ngươi là người của thành Thanh Châu đúng chứ? Ta nghe nói Thiên Nguyên Tông đã bỏ mặc các ngươi rồi kia mà. Sao đấy, các người còn rảnh rỗi thoải mái đi xây nhà à? E là vì hết cái ăn nên mới ra ngoài săn trộm nhỉ?"
Từ nhỏ gã đã kiếm sống từ trong bầy yêu thú, nay nhìn đám Tần Việt như là một đám nhóc con chưa biết mùi đời, vốn chẳng tin lời của bọn họ.
Gã dám chắc trong nhóm tu sĩ này không có ai lợi hại, cả tên duy nhất dám nói chuyện trông cũng chỉ là đứa yếu nhớt, bèn rút luôn thanh đao bên hông ra: "Hôm nay phải dạy dỗ cho mấy người biết, hậu quả khi dám đắc tội với thành Dương là gì!"
Tốc độ của gã rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái là lưỡi đao hung tàn kia đã sắp sửa chém vào cổ Tần Việt.
Mấy người Trang Thừa bật thốt lên, đang định lên cứu viện thì thấy những tu sĩ thành Dương khác cũng bắt đầu hành động.
Ánh mắt của Tần Việt chợt lạnh xuống. Hắn vốn không muốn gây ra phiền phức cho thành chủ nên mới nhượng bộ thêm một lần nữa, nào ngờ các tu sĩ thành Dương lại phách lối như vậy.
Hắn không né sang một bên mà chỉ khom lưng, vừa đưa tay ra, lòng bàn tay hắn lập tức được bao trùm bởi ngọn lửa, tiếp đó tay không đón lấy thanh đao chém ngang kia.
Mặt sẹo thấy thế hơi ngớ người nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, muốn thu đao về. Nào ngờ ngọn lửa kia lại giống như giòi bọ chui vào xương cốt, theo lưỡi đao chạy thẳng tới lòng bàn tay của gã, nhiệt độ nóng cháy đến nỗi gã phải buông thanh đao ra.
Gã đã tu luyện nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gã đụng độ với ngọn lửa lợi hại đến thế.
Bước chân của Tần Việt lại biến đổi, một phát hất thẳng thanh đao kia lên, ngọn lửa trong tay lần nữa bùng cháy. Mà thanh đao kia sau khi bị hắn cầm trong tay đã trực tiếp biến thành màu đỏ ánh kim.
Vẻ mặt của tên mặt sẹo cuối cùng cũng thay đổi, bởi gã làm gì có bản lĩnh tay không tiếp đao. Không để gã kịp hoàn hồn lại thì một thanh đao tỏa ý niệm giết chóc dày đặc đã gác bên cổ.
Gã thế mà bị một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh bắt giữ!
Nhóm Trang Thừa lại không có thân thủ gọn gàng nhanh nhẹn như Tần Việt, thế nên chỉ trong chốc lát, không ít người đã bị thương. Đợi đến khi tên mặt sẹo hét bảo dừng tay thì những tu sĩ thành Dương khác mới ngừng lại.
Bọn họ thấy tên mặt sẹo bị Tần Việt bắt giữ, nét mặt đều không đẹp lắm.
Nhưng trên mặt Tần Việt lại lộ ý cười: "Chỉ là so tài mà thôi. Giờ cũng tỷ thí xong rồi, chi bằng ai về nhà nấy?"
Tuy nói thế nhưng thanh đao trong tay hắn vẫn không bỏ xuống.
Tên mặt sẹo nghe vậy vội vàng hùa theo: "Phải phải, là so tài, bọn ta sẽ về ngay."
Tần Việt liếc gã:"Vậy để cho bọn họ về trước đi, chúng ta có thể trò chuyện tiếp."
Mặt sẹo lập tức nói với những tu sĩ khác: "Các ngươi về trước! Lẹ lên!"
Gã không muốn bỏ mạng trong tay tên tu sĩ lạ hoắc này.
Những tu sĩ thành Dương khác đành phải thu tay lại. Ai bảo tên mặt sẹo rất được thành chủ ưu ái, nếu bọn họ không đưa mặt sẹo về được thì sợ rằng khi trở về sẽ phải chịu tội.
Thấy các tu sĩ thành Dương đã rời đi, Tần Việt mới thả tên mặt sẹo kia ra: "Ngươi cũng về nhanh đi."
Mặt sẹo căm hận nhìn hắn, không xin lại thanh đao kia mà co giò chạy thẳng.
Nhóm Trang Thừa không ngờ được Tần Việt lại lợi hại như thế, ngay cả thủ lĩnh của đám người kia cũng bắt giữ được.
"Ngươi. . ." Trang Thừa thấy trong lòng hơi chua chua. Tần Việt mới bắt đầu tu luyện chưa được bao lâu, vậy mà còn lợi hại hơn cả bọn họ. Chuyện này, quả thực khiến Trang Thừa rơi vào túng quẫn.
Nhưng Tần Việt không có ý khoe mẽ: "Đi, về trước bẩm báo cho thành chủ."
Rất nhanh, Tô Thu Diên đã biết được chuyện xảy ra trong hôm nay.
Y hỏi Tần Việt: "Có bị thương không?"
Tần Việt lắc đầu.
Tô Thu Diên bảo: "Không bị thương thì tốt. Ngươi tu luyện rất nhanh, đan dược lần trước ta cho ngươi đã uống hết chưa?"
Tần Việt thưa: "Vẫn còn một bình."
Tô Thu Diên hơi nghĩ ngợi rồi nói: "Uống hết thì nói cho ta, ta sẽ tìm một vài loại linh đan khác cho ngưoi."
Nếu Tần Việt đã có thiên phú dị bẩm trong con đường tu luyện, Tô Thu Diên cũng không ngại giúp đỡ hắn nhiều hơn.
Tần Việt nghe thế, cảm thấy cả trái tim như được ngâm trong nước ấm. Quả nhiên người quan tâm hắn nhất vẫn là thành chủ.
Nhưng Tô Thu Diên lại nhanh chóng đề cập đến chuyện của Lâm Lộ: "Đưa người mà các ngươi mang về đến y quán, chờ khi hắn bình phục lại thì hãy cho hắn thử phối chế bùn và nung gạch. Chỉ cần hắn không nói dối, ta sẽ cho hắn ở lại Thanh Châu."
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Tô Thu Diên đoán rằng bùn nhão trong lời của người nọ chính là xi măng. Nếu đúng là vậy thì việc xây nhà cửa sẽ như hổ thêm cánh.
Trước kia y cũng từng nghĩ tới việc tạo ra xi măng và gạch ngói, nhưng y không biết làm mà người trong thành Thanh Châu cũng không. Không ngờ rằng Tần Việt ra ngoài một chuyến lại cứu về được một "chuyên gia".
Tần Việt gật đầu xong hỏi phải làm gì với thành Dương.
Tô Thu Diên cười nhạt, lần đầu tiên y lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị đầy sát ý như vậy trước mặt người khác.
Dung mạo thanh lãnh kia dường như cũng được sát khí ngất trời ấy nhuốm thêm vẻ đẹp đẽ.
"Cho dù đám người thành Dương kia không đến gây sự thì ta cũng phải tìm gặp chúng xem sao." Y lạnh lùng nói.
Làm người của y bị thương thì phải trả cái giá thật đắt!
Tần Việt thầm giật mình.
Hắn e là mình đã đổ bệnh rồi.
Bởi hắn cảm thấy, thành chủ của giờ phút này khiến người ta phải rung động hơn bao giờ hết.
Khi ánh nhìn của thành chủ đặt lên người hắn, ngay cả ngón tay của hắn cũng run lên.
Không phải vì sợ sệt, càng không phải do kính phục, chính bản thân hắn cũng không rõ tâm tư lúc này của mình là gì.
Hắn đặt tay lên ngực, cứ cảm giác bản thân hình như không thể khống chế nhịp tim của mình nữa.
Bên kia, Lâm Lộ đã biết người cứu hắn ta thuộc thành Thanh Châu.
Từ lâu hắn ta đã nghe đồn rằng, thành Thanh Châu là một trong những tòa thành nhỏ nghèo nàn nhất ở biên giới phía đông. Bây giờ lại không có chủ tông che chở, chắc hẳn cuộc sống nơi này sẽ khó khăn hơn thành Dương.
Hắn ta đã chuẩn bị xong tinh thần, chỉ cần giữ được cái mạng này thì dù cuộc sống có gian lao đến mức nào đi nữa, hắn ta cũng chịu được.
Nhưng khi được đưa tới y quán, hắn ta mới chợt hiểu ra, người của thành Thanh Châu lại muốn trị thương cho mình ư? !
Hắn ta tròn mắt nhìn một vị tu sĩ đi về phía mình.
Như một bản năng, Lâm Lộ hơi co rúm người lại.
Tại sao lại có tu sĩ ở đây?
Chẳng lẽ người chữa cho hắn ta là tu sĩ? !
Nỗi kính sợ tu sĩ đã khắc vào xương tủy Lâm Lộ. Ở thành Dương, nếu những người như hắn ta bị thương cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt. Đừng nói đến chuyện tìm tu sĩ trị liệu, chỉ cần tu sĩ không đánh mắng bọn họ là đã may lắm rồi.
Thật sự không ngờ, không ngờ rằng tu sĩ thành Thanh Châu lại bằng lòng chữa trị cho phàm nhân.
Hắn ta nhìn tu sĩ kia tháo lớp vải đang quấn quanh vết thương, sau đó lấy ra một bình sứ từ đâu đó, đổ ít bột lên vết thương của hắn ta.
Một cơn đau nhức xộc lên, Lâm Lộ suýt nữa đau đến ngất đi.
Nhưng tu sĩ kia vẫn không bỏ hắn ta ra mà tìm một tấm vải sạch khác, băng bó kỹ vết thương của hắn ta, sau đó lấy một ly nước cho hắn ta uống.
"Vết thương của ngươi đã được xử lý, chắc sẽ không lên cơn sốt, nhưng vẫn cần phải uống thuốc mới được."
Lâm Lộ nuốt nước miếng, khó khăn uống hết cốc nước.
Ngay sau đó tu sĩ kia lại đưa cho hắn mấy gói thuốc: "Mỗi ngày một lần, mỗi lần một gói, sắc lấy nước uống, ba ngày sau quay lại đây tìm ta."
Hắn ta ù ù cạc cạc nhận lấy gói thuốc, cuối cùng cũng ý thức được rằng đúng thật là tu sĩ thành Thanh Châu đã trị thương cho mình. Hắn ta lấy hết can đảm, khẽ nói với tu sĩ trước mặt: "Cảm ơn."
Tu sĩ khoát tay mất cái, sau đó không để ý đến hắn ta nữa.
Còn phàm nhân đưa hắn tới đây thì bảo hắn cất gói thuốc kia đi: "Đi thôi, thành chủ nói cho phép ngươi ở lại, ta mang ngươi tìm chỗ ở trước."
Lâm Lộ gật đầu, hắn ta vừa uống thuốc xong nên tinh thần cũng khá hơn nhiều, bây giờ đã tự đi lại được.
Người nọ đưa hắn ta đến một con phố chật chội, nhà cửa hai bên đường đều rất tồi tàn, kém hơn hẳn thành Dương. Nhưng chẳng hiểu sao, hắn ta lại không cảm thấy sợ hãi hay phải lo lắng gì cả.
Cuối cùng hắn ta được dẫn đến nhà của một người tên là Hứa Hoàng.
"Hứa ca, hắn tên Lâm Lộ, tới từ thành Dương. Tay hắn bị thương nên đành phiền huynh giúp đỡ chăm sóc hắn mấy hôm."
Hứa Hoàng nhìn cánh tay trái bị thương của Lâm Lộ xong cũng gật đầu, nói: "Nếu thành chủ đã đồng ý cho hắn ở lại thì ta nhất định sẽ trông nom hắn tử tế, yên tâm đi."
Người nọ lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới rời đi.
Nhà này Hứa Hoàng ở một mình, y thấy Lâm Lộ bẩn hết cả người, ống tay áo còn đứt đôi, trên mặt toàn là bùn đất, bèn nói: "Ta đi nấu nước nóng cho ngươi rửa mặt."
Lâm Lộ lập tức đứng dậy: "Ta giúp huynh."
Hắn ta thấy Hứa Hoàng đã mất cánh tay phải nên không thể mặt dày để Hứa Hoàng phải chăm sóc mình được.
Hứa Hoàng nói: "Không cần không cần, ngươi cứ ngồi đấy, ta làm cho."
Nhưng Lâm Lộ vẫn đi theo y.
Hai người tới nhà bếp, lúc này trong đó cũng đang có đầy người. Người thì tám chuyện trên trời dưới đất với nhau, người thì nấu nước, người thì nấu cơm.
Mọi người thấy Hứa Hoàng đến, ai nấy đều chào hỏi rối rít, hiển nhiên đã biết chuyện của Lâm Lộ.
Hứa Hoàng cười lại với mọi người, còn Lâm Lộ thì tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Đây là đâu? Tại sao lại có nhiều bếp lửa như vậy? Hơn nữa, hắn ta vừa bước vào là cảm nhận được ngay một bầu khí nóng, ấm áp hơn hẳn bên ngoài.
Hứa Hoàng như biết hắn ta đang thắc mắc điều gì: "Đây là nhà bếp, khu phố nào cũng có một căn, nấu nước, nấu cơm hay họp hành đều diễn ra trong đây. Ngươi chờ đây một lát, ta đi nấu nước."
Lâm Lộ hết thấy y quán lại thấy nhà bếp, bấy giờ hắn ta mới muộn màng nhận ra thành Thanh Châu không giống như trong tưởng tượng của mình.
Dù cho nhà cửa có tồi tàn nhưng trên gương mặt của con người nơi đây luôn nở nụ cười, ai nấy đều rất thân thiện, ngay cả tu sĩ cũng không tàn bạo ác độc.
Hắn ta ngẩn ngơ hồi lâu, đợi khi thấy Hứa Hoàng đã bắt đầu nhanh nhẹn cho củi vào bèn vội vàng bước tới giúp đỡ.
Hai người bưng một thùng nước nóng về, trừ dùng để uống ra thì phần còn lại để cho Lâm Lộ rửa ráy.
Lâm Lộ cúi đầu nói: "Cảm ơn huynh."
Hứa Hoàng bảo: "Không cần cảm ơn. Ta nghe nói ngươi biết xây nhà, chỉ cần làm tốt thì chắc chắn thành chủ sẽ rất vui. Nói không chừng đến lúc đó, cậu cũng được chọn nhà ở."
Dãy nhà lần này sẽ được phân phối dựa theo đầu người và tất nhiên chuyện một người chiếm trọn một căn nhà hai tầng là không thực tế rồi. Bởi vì họ không có nhiều nguyên vật liệu đến mức đủ để xây hơn bốn trăm căn. Như vậy những người đàn ông độc thân như họ đây, phỏng chừng sẽ phải ở chung với