Editor: Kan Kudo
Beta: Lục
Cuối cùng, mấy người họ đã về đến thành Thanh Châu trước khi mặt trời lặn,.
Từ xa, Nghiêm Thành đã thấy một tòa tháp cao mấy chục mét, trong lòng hắn có hơi khiếp sợ. Đây là thành Thanh Châu, tòa thành đã luôn bị đồn rằng nghèo nhất Đông Cảnh đó sao?
Xem ra lời đồn đãi chẳng đáng tin.
Nếu thật sự nghèo thì làm sao xây được tòa tháp cao như thế.
Là người thành Dương, hắn ta biết rất rõ, để xây được công trình kiến trúc cao như thế thì lượng gạch đá và bùn nhão cần có là rất lớn, thậm chí dù có những nguyên vật liệu đó vẫn chưa đủ, phải có cả đội thi công có tay nghề cực tốt mới được.
Tạ Ngang thấy mắt hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên bèn giới thiệu: "Đài quan sát là nơi mà các tu sĩ trong đội thủ thành của chúng ta mỗi ngày đều phải đến. Khi đứng trên đó, bọn ta có thể nhìn thấy mọi hành động đang diễn ra cả trong và ngoài thành."
So với nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào như thành Dương thì thủ vệ nơi này nghiêm ngặt hơn nhiều.
Nghiêm Thành biết những lời này là đang mình nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng là rất tốt."
Người trên đài quan sát quả nhiên đã nhanh chóng nhìn thấy bọn họ, bọn họ vừa tới gần là cửa hông của cổng thành lập tức được mở ra. Bên trong có mấy người tu sĩ dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, đến sau khi bọn hắn nhìn rõ được mặt Tạ Ngang mới thở phào: "Quản gia Tạ, hai vị đằng sau ngài là?"
Cho dù là Tạ Ngang đi chăng nữa thì cũng không thể tùy tiện dẫn người vào.
Tạ Ngang lấy một lá bùa ngọc ra, sau khi bóp nát lập tức truyền ra giọng của Tô Thu Diên.
"Cho họ vào đi."
Nghe được tiếng của thành chủ, mọi người mới cho đám người Tạ Ngang đi vào.
Nghiêm Thành càng kinh ngạc hơn, không ngờ ngay cả Tạ Ngang cũng không thể tùy tiện ra vào cổng thành.
Tạ Ngang thấy thế thì giải thích: "Muốn ra khỏi cổng thành, nhất định phải có khẩu dụ của thành chủ, khẩu dụ chỉ có hiệu quả trong ngày, sau khi dùng một lần sẽ mất hiệu lực."
Còn một câu mà ông không nói, đó là trên bùa ngọc này không chỉ có khẩu dụ của thành chủ mà mỗi khi bóp nát, còn bị thần thức của thành chủ cảm nhận được.
Cho nên ở trong thành Thanh Châu này, việc muốn giấu giếm thành chủ ra vào thành là gần như không thể.
Suốt dọc đường đi, hai người Nghiêm Thành và Giang Cầm đều cẩn thận quan sát thành Thanh Châu.
Lúc này bọn họ mới tìm được chứng cứ thành Thanh Châu được xưng là thành nghèo nhất từ những con đường đầy ổ gà ổ vịt và những công trình kiến trúc chắp vá lụp xụp.
Nhưng dù vậy, bây giờ tòa thành này vẫn còn rất nhiều người hoạt động, ngay cả trên đường phố căn bản không có ai cũng có tu sĩ đang tuần tra.
Sau khi đi qua rừng trúc ngập trong màu trắng tuyết, cảnh sắc lại lần nữa biến đổi.
Đầu tiên, bọn họ thấy một tòa y quán, trên bảng hiệu của y quán ghi Tế Thế Đường. Tuy rằng cách khá xa, nhưng họ vẫn có thể thấy bóng người lấp ló ở bên trong.
Lúc này Giang Cầm lên tiếng: "Chỗ các ngươi cũng có y quán riêng?"
Thật ra thành Dương cũng có, nhưng không ngờ nơi như Thanh Châu vậy mà lại có y quán, hơn nữa mùa đông vẫn có người ngồi chờ khám ở trong.
Tạ Ngang cười nói: "Thành chủ nói, y quán bắt buộc phải có. Bởi vì dù là tu sĩ hay phàm nhân đều ba nạn năm bệnh nên lúc nào cũng phải có y sư trực khám, đặc biệt là vào mùa đông thế này. Bằng không lỡ có người bị thương hoặc sinh bệnh thì phiền toái lắm."
Nghiêm Thành âm thầm gật đầu, với người đã từng là đội trưởng đội săn thú như hắn ta thì ngoài săn thú ra, hắn ta coi trọng y quán nhất.
Nếu không có y sư, hoặc là y sư có kỹ thuật không tốt, thì khi bọn họ bị thương sẽ vô cùng phiền toái.
Giang Cầm có vẻ như đang suy tư gì đó, nàng khẽ liếc nhìn y quán thêm một cái.
Qua y quán là tiến vào nội thành.
Phong cảnh của nội thành và ngoại thành có sự khác nhau rất lớn.
Bên trái là từng tòa tiểu lâu san sát nối tiếp nhau, màu sắc tương đồng, độ cao tương đồng, khoảng cách tương đồng, nhìn qua rất chỉnh tề, không ngờ chỉ mới nhìn bề ngoài đã thấy nhà cửa nơi này được xây còn tốt hơn rất nhiều so với thành Dương.
"Nơi đó là Thanh Uyển, là nơi ở hiện tại của mọi người."
Sau khi nói xong, trước mặt bọn họ có một đội tu sĩ tuần tra đi tới.
Đi đầu là Trịnh Minh, hắn ta thấy Tạ Ngang bèn đi qua chào hỏi nhưng chào xong vẫn không quên hỏi thân phận hai người đằng sau.
Tạ Ngang nói: "Là người Thành chủ mời về."
Trịnh Minh gật đầu, trong lòng tự nhủ xem ra Thanh Uyển này lại sắp có thêm hộ gia đình mới.
Tạ Ngang dẫn đám người Nghiêm Thành đi dạo quanh vài nẻo đường, vừa hay có thể ngắm khung cảnh của Thanh Uyển, đôi khi mơ hồ nhìn thấy bóng người xuống lầu múc nước. Trong thời tiết tuyết lớn tán loạn như thế, chỉ đơn giản là nhìn quang cảnh trước mắt này thôi cũng cảm thấy hài hòa dễ chịu.
Tới phủ Thành chủ, Tần Việt nói thẳng với Tạ Ngang: "Quản gia Tạ, ta đi hỏi Thành chủ trước, xem ngài ấy muốn tiếp khách ở đâu."
Tạ Ngang gật đầu.
Tần Việt lập tức ném yêu thú trong tay xuống rồi gọi một tu sĩ trong phủ Thành chủ mang đi cất tạm giúp hắn, sau đó sải bước tiến vào Thanh Trúc Uyển.
Hai người Nghiêm Thành thấy thế thì hiểu ra ngay, cái vị tu sĩ thoạt nhìn cực kỳ lợi hại nhưng chẳng chịu nói một lời này hóa ra là hầu cận của thành chủ, thảo nào ngay cả quản gia cũng không sợ.
Lúc này Tô Thu Diên đang nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân của Tần Việt bèn nói: "Vào đi."
Mặt mày Tần Việt tươi cười, hắn còn chưa gõ cửa mà thành chủ đã biết là hắn rồi.
Có thể thấy Thành chủ đã thân quen với hắn đến cỡ nào.
Sau khi Tần Việt đẩy cửa đi vào thì thấy Tô Thu Diên đang dựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hắn vội vàng đi qua nắm lấy tay Tô Thu Diên: "Thành chủ, ta đã về rồi."
Lúc này Ma Tôn cũng phân một sợi thần thức để nhóm Huyền Dương Hỏa.
Dạo gần đây hắn ta và Tần Việt phối hợp càng ngày càng ăn ý, những lần đối đầu giữa hai người cũng giảm bớt ít nhiều, nguyên nhân chính là hắn ta chịu đưa Huyền Dương Hỏa cho Tần Việt "mượn".
Tô Thu Diên cảm nhận được sự ấm áp nơi lòng bàn tay, nếu không vì lát nữa phải thao tác trận pháp thì Tô Thu Diên chỉ muốn kéo Tần Việt lên giường ngủ thôi.
Không biết vì sao mà dù dạo này thời gian nghỉ ngơi của y đã chiếm hơn phân nửa rồi nhưng vẫn cảm thấy như nghỉ ngơi không đủ vậy.
Ma Tôn lại biết nguyên nhân. Lúc trước, thân thể