Editor: Lương Quỳnh
Beta: Mika
Kỷ Trường Lâm theo Nghiêm Thành về Thanh Uyển, trực tiếp được sắp xếp ở cùng phòng với Nghiêm Thành.
Cậu ta đánh giá mọi đồ đạc trong căn phòng. Cuối cùng cậu ta cũng có cảm giác chân thực vì đã thoát khỏi Khúc An.
Chỉ là biểu cảm kinh ngạc lúc mới vào thành của cậu ta quá rõ ràng, vì vậy Nghiêm Thành hỏi: "Tới thành Thanh Châu rồi, có phải rất thất vọng đối với Thanh Châu hay không?"
So với Khúc An, thực sự Thanh Châu kém hơn rất nhiều.
Kỷ Trường Lâm lại lắc đầu đáp: "Không thất vọng, chỉ là rất tò mò."
Cậu ta hỏi Nghiêm Thành: "Ngươi cũng từ nơi khác đến, phải không?"
Nghiêm Thành gật đầu.
"Vậy ngươi thất vọng không?" Kỷ Trường Lâm lại hỏi tiếp.
Nghiêm Thành cười đáp: "Đương nhiên không thất vọng. Mặc dù Thanh Châu không bằng thành Dương, nhưng ta càng thích nơi này hơn."
Hoặc nói chính xác hơn là tuy bây giờ Thanh Châu còn tồi tàn, mọi người chỉ có thể đủ ăn no mặc ấm. Nhưng Nghiêm Thành lại cảm nhận được sức sống ở đây không giống với thành Dương.
Mỗi một người ở đây, từ thành chủ tới phàm nhân làm trong khu mỏ, tất cả mọi người đều vô cùng sống động*.
(*) sinh động, có những biểu hiện mạnh mẽ của sự sống.
Có lẽ trong mắt người khác, Thanh Châu là nơi cũ kỹ, lỗi thời, hoang vu lại nghèo đói, nhưng trong lòng hắn ta, Thanh Châu lại là một nơi hoàn toàn mới, có sức sống, là thành thị đầy hy vọng.
Nghiêm Thành chưa từng đọc qua sách vở nên không nói rõ được nguyên nhân trong đó. Nhưng cảm nhận của hắn ta là chân thực, không có một chút giả tạo.
Lúc này Kỷ Trường Lâm vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Nghiêm Thành, chỉ ngây thơ gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, người của phủ Thành chủ đến đăng ký thông tin của cậu ta.
"Có sở trường gì à?" Kỷ Trường Lâm suy nghĩ một đêm, vẫn là không muốn đi săn thú với đội săn thú. Không phải vì nguyên nhân khác, mà là do cậu ta cảm thấy bản thân có thể làm được việc có giá trị hơn, "Ta biết luyện đan, cũng biết luyện khí."
Tay cầm bút đang viết của Vạn Kiệt chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc truy hỏi: "Ngươi biết luyện đan? Cũng biết luyện khí?"
Kỷ Trường Lâm gật đầu: "Từ nhỏ ta có học qua, đan dược có thể luyện một vài món cấp Hoàng, pháp khí cũng như vậy."
Thiên Địa Huyền Hoàng, cấp Hoàng là cấp thấp nhất, nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí và tu sĩ Trúc Cơ mà nói thì đan dược và pháp khí cấp Hoàng đã đủ dùng rồi.
Nếu như mang ra ngoài bán, cũng có thể bán được không ít tiền.
Vạn Kiệt mừng rỡ hoàn thành đăng ký, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi bằng lòng dạy cho người khác không?"
Ở Thanh Châu hiện nay, có rất nhiều kỹ thuật và tri thức được chia sẻ công khai, người Thanh Châu cũng quen rồi, nhưng Vạn Kiệt lo lắng Kỷ Trường Lâm không muốn dạy những thứ này cho người khác.
Quả nhiên, Kỷ Trường Lâm nhíu mày hỏi lại: "Nhất định phải dạy sao?"
Vạn Kiệt đáp: "Thành Thanh Châu không có quy định như vậy. Có điều, năm nay sẽ phổ biến hệ thống điểm cống hiến, nếu như ngươi đồng ý thì có thể đạt được không ít điểm cống hiến."
Hắn ta nghe sư phụ nói, trước mắt thành chủ dự tính dùng đồ trong kho của bản thân để làm vật trao đổi.
Mặc dù thành chủ không có vàng bạc châu báu hay là ngũ cốc hoa màu, nhưng các loại công pháp bí tịch, sách sử, tạp ký lại có rất nhiều.
Đơn giản mà nói, bây giờ không có vật tư phong phú, cho nên chỉ có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy tri thức, không thể đổi vật tư.
Có điều những thứ này vẫn đang xây dựng hoàn thiện nên chưa công bố với mọi người.
Vạn Kiệt tiếp tục nói: "Không muốn cũng không sao, chỉ là một mình ngươi luyện đan luyện khí, sợ rằng sẽ làm không kịp. Nếu như có thể tìm một vài người giúp đỡ, làm những chuyện lặt vặt cũng có thể."
Lúc trước, hai công xưởng với đội thi công đều dùng sử dụng phương pháp phân công nhiệm vụ để làm việc, thế nên bây giờ người Thanh Châu đã theo bản năng làm gì cũng phải phân chia công việc rõ ràng.
Ví dụ như luyện đan, quá trình luyện đan rất phức tạp. Mấy bước quan trọng phải tự mình làm nhưng còn mấy bước đơn giản khác, tất nhiên có thể giao cho người khác làm, như vậy khẳng định có thể nâng cao không ít hiệu suất.
Sau khi nghe Vạn Kiệt giải thích, Kỷ Trường Lâm lại có chút động lòng, cậu ta nói: "Quả thật là ta cần người giúp đỡ."
Vạn Kiệt nói: "Vậy thế này đi, trước đó y quán luôn nghiên cứu luyện đan. Mặc dù bây giờ vẫn chưa luyện ra được đan dược gì, nhưng cũng cải tiến được khá nhiều đan phương. Ngươi có thể đến viện nghiên cứu của y quán đi làm. Nếu như có thể luyện ra được đan dược thì viện nghiên cứu cũng được công nhận độc lập một cách danh chính ngôn thuận."
Kỷ Trường Lâm gật đầu, cậu ta cũng không hỏi chuyện thù lao. Vì trong lòng cậu ta biết rõ, bản thân có thể thoát ly biển khổ đều là nhờ vào sự giúp đỡ của thành chủ và Tần Việt.
Cậu ta tính toán một chút về giá trị của bản thân. Để báo đáp ân cứu mạng này, chắc cậu ta phải làm công miễn phí rất nhiều năm cho Thanh Châu mới trả hết được.
Tuy cậu ta không đề cập đến thù lao nhưng Vạn Kiệt lại nói: "Hiện tại thành Thanh Châu không có đầy đủ vật tư, cho nên