Editor: Neyu
Beta: Lục
Trong số những vấn đề được người Thanh Châu bàn luận nhiều nhất dạo gần đây, ngoài miếng tử ngọc mới toanh vừa được phát ra còn cả chuyện lớp Luyện Khí rốt cuộc đã có người Luyện khí thành công.
Bắt đầu từ mùa đông năm trước, lớp Luyện Khí đã chính thức khai giảng. Từ đó đến nay cũng hơn nửa năm rồi mà vẫn mãi không có động tĩnh gì, dần dà các phàm nhân đã không còn hỏi thăm tình hình mỗi ngày như trước mà họ sắp quên bẫng đi chuyện này.
Bọn họ biết ngay mà, tu tiên nào đâu dễ dàng như vậy. Cho dù ngươi có linh căn thì vẫn còn ngàn khó vạn khó đợi ngươi, không phải muốn Luyện Khí là có thể Luyện Khí.
Nào ngờ vào thời khắc các học sinh của lớp Luyện Khí đều sắp mất lòng tin vào bản thân thì Tiểu Thạch Đầu lại đột phá.
Nhóc còn ngây thơ khù khờ lắm, nếu không vì đột phá trong giờ học thì e là ngay cả nhóc cũng không biết mình đã bước vào Luyện khí.
Tin tức này lập tức được truyền tới phủ Thành chủ, cả Tô Thu Diên cũng nghe được tiếng gió.
"Bốn tuổi mà đã Luyện Khí rồi?" Tô Thu Diên khen: "Qủa là rất khá."
Thật ra lúc trước cho mấy đứa bé cùng lứa với Tiểu Thạch Đầu nhập học, y cũng không ôm hy vọng bọn nó có thể Luyện Khí thành công. Bởi vì tuổi còn nhỏ, đan điền và kinh mạch đều còn chưa trưởng thành, bình thường sẽ không thể Luyện Khí.
Cho dù bước vào Luyện Khí, tốc độ tu luyện về sau cũng sẽ vô cùng chậm. Đây vốn là hạn chế của độ tuổi nên cũng đành chịu.
Cho nên rất nhiều tông môn và gia tộc ở trung tâm Tiên Lục đều đợi khi con cháu mình mười mấy tuổi rồi mới chính thức tu luyện, còn trước đó chỉ dùng các loại bí pháp điều dưỡng thân thể, củng cố căn cơ mà thôi.
(*) Củng cố căn cơ: Đặt nền móng vững chắc cho con đường tu luyện sau này.
Linh khí ở thành Thanh Châu cực kỳ loãng, cho nên Tô Thu Diên không ngờ rằng sẽ có một đứa trẻ Luyện Khí thành công.
Xem ra việc này có liên quan đến linh căn. Tiểu Thạch Đầu là song linh căn, đây đã là tư chất khá cao ở Tiên Lục hiện nay. Hơn nữa trong một hai tháng gần đây, nhóc còn được thịt của linh thú tẩm bổ, lại thường thường đi suối nước nóng, ngâm mình trong nguồn linh khí dồi dào như thế nên mới đột phá.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề to tát gì. Bước vào Luyện Khí sớm cũng có thể tẩm bổ thân thể, đợi đến mười mấy tuổi là tốc độ tu luyện ắt sẽ tự nhanh hơn thôi.
Tạ Ngang lại không biết điểm mấu chốt ở chỗ này, chỉ cảm thán: "Thằng bé là Song linh căn, hơn nữa mới từng ấy tuổi đã Luyện Khí. Quả là hiếm thấy!"
Tô Thu Diên gật đầu: "Ừ, ngày mai dẫn cậu bé ấy tới phủ Thành chủ cho ta gặp mặt."
Phía bên Thanh Uyển, Lưu Thải đã tiễn đoàn khách thứ năm đi.
Từ sau khi Tiểu Thạch Đầu Luyện Khí thành công, hết người này đến người kia tới nhà bọn họ xem chuyện lạ hiếm có, nói chúc mừng, tám chuyện trên trời dưới đất. Sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm rồi mà nhà nàng còn chưa được yên tĩnh.
Tiểu Thạch Đầu là nhân vật chính, đương nhiên cũng chưa được nghỉ ngơi. nhóc ngồi ở trên ghế, đầu cứ gật gà gật gù, thật sự buồn ngủ sắp chịu hết nổi. Lưu Thải thấy thế bèn quyết định không mở cửa nữa, ai tới nàng cũng không tiếp đãi.
Nàng bế Tiểu Thạch Đầu lên, lấy nước ấm trong nồ lau mặt cho nhóc rồi đi đến tủ quần áo lấy quần áo cần mặc ngày mai ra sẵn.
"Tiểu Thạch Đầu." Nàng gọi khẽ.
Tiểu Thạch Đầu bị nàng đánh thức, xoa xoa đôi mắt: "Mẹ, chuyện gì vậy?"
Lưu Thải vốn ôm một bụng lời muốn nói, nhưng nhìn khuôn mặt bé bỏng đang buồn ngủ mơ màng của con trai, miệng nàng đóng rồi lại mở, cuối cùng chỉ nói: "Không có gì, mau đi ngủ đi. Ngày mai mẹ còn phải dẫn con đi đến phủ Thành chủ."
Hồi chiều, Tiểu Thạch Đầu nghe tin mình sắp đi phủ Thành chủ nên cực kỳ phấn khích. Còn bây giờ nhóc đã buồn ngủ sắp sụp mí mắt, không còn phấn khích nổi nữa nên chỉ gật đầu rồi cuộn mình vào trong ổ chăn.
Lưu Thải ngồi bên mép giường hồi lâu, sau cùng nàng thở dài một hơi mang theo vui buồn lẫn lộn.
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Tiểu Thạch Đầu đã tỉnh dậy, tinh thần vô cùng phấn chấn. Nhóc nghĩ đến hôm nay sẽ nhìn thấy thành chủ bèn không kiềm được nằm cười trộm trên giường.
Nhưng nhóc biết Lưu Thải vất vả, cho nên không dám phát ra tiếng động, chỉ dám trốn ở trong ổ chăn lăn qua lộn lại.
Lưu Thải ngủ chập chờn cả đêm, vừa nghe thấy động tĩnh là nàng cũng sực tỉnh.
Hai người mẹ xem con con nhìn mẹ, ai nấy đều nhếch miệng cười.
Trong phủ Thành chủ, Tô Thu Diên đang dặn dò Tần Việt: "Bảo phòng bếp làm một ít đồ ăn vặt mà con nít thích ăn."
Tần Việt cười nói: "Ngày hôm qua, thành chủ có nói rồi. Hôm nay, phòng bếp đã chuẩn bị mấy món điểm tâm, đều là điểm ngọt cả. Trẻ con hẳn là thích ăn."
Tô Thu Diên gật đầu: "Ta đã từng gặp qua cha của đứa trẻ đó, tiếc là chậm một bước."
Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Tần Việt nói: "Ta cũng còn nhớ Lê thúc, Tiểu Thạch Đầu và thúc ấy giống như là một khuôn đúc ra."
Chỉ khác là Tiểu Thạch Đầu hiện giờ ăn ngon ngủ ngon, béo trắng đáng yêu. Còn thời điểm Lê thúc qua đời, cả người thúc ấy chỉ còn da bọc xương.
Nhắc tới người đã mất, Tô Thu Diên lại nhớ đến vấn đề nghĩa địa: "Trước đây, người ở Thanh Châu qua đời đều tìm bừa một nơi để chôn. Sau này vẫn nên xây dựng một khu nghĩa trang thì hơn."
Từ lúc y tới Thanh Châu đến nay, nơi này cũng có vài người qua đời. Cơ thể của họ đã quá kiệt quệ, không tài nào bồi bổ lại được. Sau khi họ mất đều do hàng xóm xung quanh mai táng cho.
Kể cả những người chết trong quặng mỏ trước đây cũng được an táng cùng một chỗ, có điều chỉ an táng qua loa, ngay cả một tấm bia mộ cũng không có.
Tần Việt nhớ kỹ chuyện này. Đợi hai người ăn xong bữa sáng thì Lưu Thải cũng dẫn Tiểu Thạch Đầu tới gặp.
Lần đầu tiên, Tiểu Thạch Đầu được vào phủ Thành chủ, nhóc cảm thấy đôi mắt mình không đủ dùng. Nhưng mà nhóc lại nhớ rõ lời Lưu Thải dặn không được ngó ngang ngó dọc, cho nên khuôn mặt bé bỏng rối rắm đến nhíu lại.
Vì thế khi gặp nhau, trước mặt Tô Thu Diên là bánh bao nhỏ đang nhăn nhó.
Trong thư phòng, Lưu Thải và Tiểu Thạch Đầu thấy Tô Thu Diên bước vào đều lập tức đứng lên.
Lưu Thải vừa căng thẳng vừa bứt rứt, tay chân luống cuống không biết để đâu mới phải. Tiểu Thạch Đầu thì bạo gan hơn, nhóc vẫn nhớ thành chủ đã từng ôm nhóc cơ mà, thế là nhóc đã hô lên đầy phấn khởi: "Tiểu Thạch Đầu kính chào thành chủ!"
Tô Thu Diên luôn rất có kiên nhẫn với trẻ con, y khom lưng xuống rồi nói: "Chào Tiểu Thạch Đầu."
Tiểu Thạch Đầu càng kích động hơn, kích động đến nỗi đỏ bừng cả hai tai.
Tần Việt cũng gật đầu với Lưu Thải.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Lưu Thải nói lắp bắp: "Cảm ơn thành chủ đã quan tâm tới Tiểu Thạch Đầu, bọn ta, bọn ta......"
Trong lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến lúc nên nói thì miệng lưỡi lại vụng về không nói ra được.
Nàng muốn nói, cảm ơn thành chủ đã cứu trượng phu của nàng, để cho di thể trượng phu của nàng được an táng. Cảm ơn thành chủ đã cho Tiểu Thạch Đầu được đi nhà trẻ, được học ở lớp Luyện Khí. Cảm ơn thành chủ đã cho bọn họ một mái ấm dừng chân, được ăn no mặc ấm. Nàng có quá nhiều lời muốn nói, trong lúc bất chợt lại không biết nên nói gì đầu tiên.
Tô Thu Diên lên tiếng giải vây: "Không cần cảm ơn, hôm nay ta mời hai người đến đây, chủ yếu là muốn hỏi hăm tình hình của Tiểu Thạch Đầu."
Tiểu Thạch Đầu nghe đến tên của mình thì càng thẳng lưng ưỡn ngực.
Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, được lệnh kêu vào của Tô Thu Diên, Vạn Kiệt lập tức bưng mấy đĩa điểm tâm bước vào.
Tiểu Thạch Đầu không nén được tò mò đã quay đầu lại, đập vào mắt nhóc là mấy món điểm tâm kia.
Nhóc chưa từng ăn điểm tâm, không biết đây là thứ gì. Nhưng mũi nhóc lại ngửi được hương sữa ngào ngạt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ miệng bắt đầu tiết ra nước bọt.
Trẻ con chẳng giấu nổi bất kỳ cảm xúc gì. Cho nên Tiểu Thạch Đầu hơi rướn người về trước, hai mắt lúng liếng nhìn điểm tâm, ngay cả đôi chân bé nhỏ kia cũng khẽ động đậy.
Đặc biệt là khi điểm tâm được bày ở góc bàn bên phải của nhóc, dường như nhóc sắp sửa làm phản —— nhóc không kiềm được muốn chuyển sự chú ý của mình ra khỏi người thành chủ mà nhóc yêu nhất!
Tô Thu Diên thấy thế cũng cười: "Ăn đi, cái này vốn được chuẩn bị cho con."
Ngoài điểm tâm ra còn có một ly nước trà uống cho đỡ ngấy.
Tiểu Thạch Đầu nghe xong là hai mắt sáng rực, nhưng nhóc vẫn e dè hỏi lại: "Con có thể ăn sao?"
Thầy đã dạy nhóc, khi đến nhà người ta làm khách phải biết lễ phép, nhóc không biết ăn điểm tâm liệu có bị xem là không lễ phép hay không.
Tô Thu Diên lại cười: "Ăn đi, ăn xong chúng ta lại nói chuyện khác."
Lưu Thải còn hơi chần chờ bèn nhìn sang Tần Việt, thấy hắn gật đầu thì nàng mới nói: "Vậy con ăn đi."
Tiểu Thạch Đầu vui vẻ cầm lấy ngay một miếng điểm tâm, vừa cắn một cái đã không kiềm được mở to hai mắt.
Thứ này vừa mềm vừa ngọt, lại còn thoang thoảng mùi sữa, bé chưa từng ăn món ăn nào ngon như vậy.
Tô Thu Diên nhìn Tiểu Thạch Đầu ăn phồng cả quai hàm lên giống như con sóc, tâm trạng cũng tốt lên.
Tần Việt thấy thế cũng cười, hắn biết ngay là thành chủ thích trẻ con mà, bằng không hôm qua ngài đã không dặn dò phòng bếp làm điểm tâm, càng sẽ không còn giúp mỗi đứa trẻ kiểm tra thân thể vào ngày khai giảng của nhà trẻ.
Chẳng qua thành chủ ngại thân phận của mình đặc thù, sợ thân cận với mấy đứa nhỏ này quá lại mang đến phiền toái cho bọn chúng. Cho nên ngài mới chọn cách đơn giản nhất là không tiếp cận chúng ngay từ đầu, hiếm lắm mới có được cơ hội gặp gỡ như ngày hôm nay.
Người Tiểu Thạch Đầu nhỏ dạ dày cũng nhỏ, mới ăn có hai miếng điểm tâm mà đã no rồi. Nhóc tiếc hùi hụi ngó phần điểm tâm còn thừa, tuổi còn nhỏ mà trong lòng đã sinh ra nỗi sầu muộn hiếm có.
Tô Thu Diên thấy vậy nói: "Gói phần còn lại trước, đợi lát nữa mang về mà ăn."
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thì vui vẻ trở lại ngay.
Sau khi gói xong điểm tâm, cuối cùng có thể bước sang vấn đề chính.
Tô Thu Diên đứng lên rồi nói: "Trước tiên để ta xem tình hình của Tiểu Thạch Đầu một chút."
Tiểu Thạch Đầu cũng căng thẳng nhảy từ trên ghế xuống.
Tô Thu Diên duỗi tay nắm lấy cổ tay của Tiểu