“Này, đang nói chuyện với cô đấy! Giả ngốc cái gì?”
Thiếu niên tức muốn hộc máu kêu to không ngừng, Ôn Du bỗng thấy có người hung hăng xô đẩy vào bả vai cô, lảo đảo một hồi suýt nữa đã ngã trên đất.
Cô ngây người một lúc, sau khi xem xét kỹ mới nhận ra lúc này bản thân vẫn còn đứng thẳng.
Bởi vì từ một năm trước, sau khi bị tai nạn xe cộ, Ôn Du đã mất đi hai chân, đến đôi tay cũng gãy xương rất nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.
Thế mà lúc này lại cảm nhận được gót chân mình đang chạm đất, cô thoáng tưởng như mình đang mơ, tất cả đều tràn đầy cảm giác không chân thật.
Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì trong não liền truyền đến cơn đau nhức, tiếp đó là hàng loạt ký ức của một người khác.
Ngây người mất ba giây, Ôn Du rốt cuộc cũng có phản ứng, là cô đã xuyên không đến đây ư.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, đây chính là thế giới của một quyển tiểu thuyết ngôn tình thông thường mà cô từng đọc, nói về nữ chính là một cô gái ngây thơ ngọt ngào Hạ Tiểu Hàn bị bạo chúa học đường để ý, mà vừa hay là kéo dài tận 5 năm, suốt thời gian đó, hai người họ ròng rã trong cuộc đuổi bắt – anh càng đuổi, tôi càng né, cuối cùng là nam chính cùng nữ chính ngọt ngào bên nhau, một câu chuyện máu chó như vậy cũng kết thúc.
Nhưng bất luận nam nữ chính có bao nhiêu ngọt ngào, thì hiện giờ với cô chẳng có tí liên quan – rốt cuộc thì cái cô gái trùng tên với Ôn Du này mới là nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện.
Cô gái này lúc trước trong lớp lại là người mờ nhạt nhất, tướng mạo bình thường, thành tích đếm ngược không nói đi, nhân duyên lại còn rất kém, cũng chỉ có nữ chính lương thiện thuần khiết tựa thánh mẫu Maria đồng ý trở thành bạn tốt của cô.
Nhưng dù nữ chính có tốt bụng đến mấy nguyên chủ cũng không cảm kích được, ngược lại làm cô ta càng thêm ghen ghét, đố kị, tự ti, vẫn luôn bí mật hãm hại nữ chính.
Đến giữa truyện, nguyên chủ hóa ra là con gái bị bắt cóc của một ông trùm bất động sản vào nhiều năm trước, thế là một bước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, liền càng trắng trợn nhắm vào nữ chính.
Loại người này, nếu nói là kẻ vong ơn bội nghĩa thì còn là nhẹ, xứng đáng bị người đọc phun nước miếng đến chết.
Đều là… dối trá cả.
Không nghĩ tới mình lại trở thành vai ác.
Ôn Du khóc không ra nước mắt, đây đều là nguyên chủ làm, cô vô tội mà!
Là một thanh niên cư xử tốt, cô vẫn luôn đối xử chân thành với tất cả mọi người, chưa từng làm điều gì tổn hại đến thế giới, mặc dù sau tai nạn xe cộ thì có thôi học, nhưng cũng coi như là không ngừng vươn lên, ai lại có thể nghĩ đến nửa đời sau phải đi nhận lấy cái vận mệnh éo le như này.
“Không phải là bị dọa đến ngu rồi chứ?”
Thiếu niên cười nhạo đem cô kéo về hiện thực, Ôn Du cố gắng ổn định lại tâm tình, giả vờ bình tĩnh mà ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô đều là những biểu cảm khác nhau, bọn họ đều không mặc đồng phục, cao cao gầy gầy, đại đa số là mang theo vẻ khinh thường chẳng mấy là tốt đẹp từ trên cao nhìn xuống để mà xem kịch vui.
“Tôi không có.” Ôn Du nhẹ giọng mở miệng, nhưng lại càng giống như là đang tự nói với chính mình hơn: “Tôi rất tỉnh táo.”
“Vậy cô nói xem, muốn bồi thường cho anh Sí như thế nào đây?”
Thiếu niên vẫn luôn nói chuyện với cô, bị vẻ mặt nghiêm túc của cô mà bật cười, hỏi câu thứ hai cũng cà lơ phất phơ.
Vừa nghe được cái tên “anh Sí”, Ôn Du ngây người một lúc.
Hứa Sí, nam thần cuồng ngạo lạnh lùng trong truyện, không chỉ có một khuôn mặt làm người thương nhớ đêm ngày, mà bối cảnh hắn cũng cực kỳ thâm sâu, có thể nói là trong trường học này không một ai là không biết đến nhân vật khó chạm tới này.
Giả thiết như người này vô cùng si tình với nữ chính, đến nỗi những người khác…
Nói như thế, trong mắt hắn, trên thế giới này chỉ tồn tại ba thứ: nữ chính, anh trai và pháo hôi.
Mà Ôn Du với cấp bậc như vậy, có lẽ chắc cũng chỉ ngang hàng với con gián.
Không có cốt truyện rõ ràng, Ôn Du cũng như hòa thượng quá cao sờ không tới đầu, ngây người ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp đối mặt với đôi mắt đen láy.
Đôi mắt ấy âm u, trông giống tầng tầng lớp lớp mực không thể mở, lại như một cái hồ không gợn sóng, sâu không thấy đáy, lạnh lẽo đến thấu xương.
Mà chủ nhân của nó quả thật có ngoại hình đẹp, đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ và láng bóng như dao, ngũ quan đoan chính rõ ràng, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, nếu không phải do ánh mắt kia thật sự quá mức sắc bén, đổi lại thật có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Anh ta mặc áo khoác bông màu đen tuyền làm nổi bật cơ thể lạnh lẽo thon gầy, có điều ở trên ngực… vì sao vẫn còn mấy sợi mì ăn liền kinh khủng vậy?
Ôn Du giống như nhận ra cái gì.
Cô liền cúi đầu, quả nhiên, ở trên tay cô đang bưng một chén mì gói.
…Cô nếu bây giờ nói bản thân chỉ là linh hồn đáng thương xuyên đến đây thì sẽ có người tin sao?
Trong nháy mắt, cuối cùng Ôn Du cũng nhớ tới đoạn tranh chấp như này trong truyện.
Chính là nguyên chủ bưng mì gói đâm sầm vào Hứa Sí, toàn bộ nước mì tự nhiên nằm trên người hắn, lúc này nguyên chủ chật vật đến cực điểm, sợ hãi sắp khóc đến nơi thì trùng hợp nữ chính xuất hiện giải vây cho cô.
Đây cũng chính là lần đầu bọn họ gặp nhau, Hứa Sí bị sự không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của Hạ Tiểu Hàn hấp dẫn, cho nên đối với Hạ Tiểu Hàn nảy ra chút hứng thú.
Ôn Du vốn dĩ lá gan không lớn, cô từ nhỏ rất ít khi tiếp xúc với con trai, lớn lên chút thì đi học cũng là trường nữ sinh, các thiếu niên bất lương trước mắt đối với cô mà nói chính là những sinh vật đáng sợ ở một vĩ độ khác.
Bởi vậy cô không biết nên như nào liền quyết định làm theo cốt truyện, một