Ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục thi kì thi tháng.
Ôn Du đã quyết định áp dụng chiến thuật “Ba dài một ngắn chọn ngắn, ba ngắn một dài chọn dài” để hoàn thành phần bài thi trắc nghiệm, rồi dựa vào mớ kiến thức mà cô nhớ điền vài dòng tự luận.
Và cứ như thế một phiếu trả lời thảm thương nhất đã ra đời.
Lúc làm bài xong, cô thật sự là không có gì để làm, tay vô thức quay bút, lúc sau trên giấy dần dần hiện ra một con mèo lười biếng đang cuộn tròn trên ghế.
Thật ra, cô đã từng rất thích vẽ tranh, mà tài năng ấy còn được cả trường công nhận, tiếc thay vì tai nạn xe mà xương ngón tay cô gãy cực kỳ nghiêm trọng, làm cô rất lâu không cầm bút vẽ lại, lâu đến mức cô dường như sắp quên đi bản thân từng nhiều năm học vẽ.
Cô từng mất đi lý tưởng sống, tưởng chừng bản thân như phế vật, không thể đi hay cầm bút.
Vậy mà giờ đây, tất cả những thứ cô từng bị tước đoạt đã trở lại, Ôn Du chỉ cảm thấy phải thật trân trọng nó nhiều hơn.
Và bây giờ, cơ hội để cô thực hiện ước mơ hoài bão đã đến, cô nhất định phải nắm thật chắc.
“Còn mèo này là cậu vẽ á? Ôi dễ thương quá đi!” Sau khi kiểm tra kết thúc,nhìn lướt qua tờ nháp đầy những hình vẽ nguệch ngoạc, Hạ Tiểu Hàn nháy mắt liền như biến thành fan cuồng, “ Tớ thế mà trước nay lại không biết cậu còn có thể vẽ tranh nha!”
Ôn Du nghe vậy liền đỏ mặt, Hạ Tiểu Hàn vui vẻ tiếp tục ríu rít: “Tớ muốn đi xem thử nhà ăn mới của trường, nhưng cậu cũng biết đó, tớ gần đây đang giảm cân, ăn không hết một suất đâu hay là cậu đi ăn chung với tớ đi?”
Ôn Du nghe thế trong lòng cảm thấy ấm áp.
Nguyên chủ bị mẹ bạc đãi tiền tiêu vặt, ít đến đáng thương, mà tiền trợ cấp cũng rất ít ỏi, vậy nên bình thường đều ăn bánh bao hoặc mì gói chống đói.
Mà Hạ Tiểu Hàn thì biết rõ sự tình nhà cô, cũng không đành lòng để bạn tốt của mình lúc nào cũng phải ăn thứ mì gói thiếu chất dinh dưỡng đó, đồng thời cũng sợ đụng tới lòng tự trọng của cô nên mới nói như thế.
Điều này khiến cô không biết bao lần tự hỏi: Nguyên chủ rốt cuộc là vì cái gì mà sinh ra hận ý mãnh liệt với cậu ấy như thế chứ?
Mà lạ là cái kiểu mô típ thịnh hành của hàng vạn thiếu nữ trong mấy cuốn tiểu thuyết hiện nay chính là cuộc đời nhân vật chính ngoài tình yêu và âm mưu hại nhau ra hình như cũng chẳng có gì khác.
Đây đúng là một suy nghĩ ngu ngốc, rõ ràng là xung quanh họ có rất nhiều người và những thứ đáng quý hơn như tình thân, tình bạn, việc học, thậm chí là lý tưởng sống, nhưng dẫu cho chúng có quan trọng ra sao thì cuối cùng đều bị đặt sau câu chuyện tình yêu đôi lứa.
Cho nên mới nói, một tình yêu không có trật tự logic thì thật đúng là dễ hại chết người.
Tuy rằng miệng luôn nói muốn cùng Ôn Du ăn một phần cơm nhưng Hạ Tiểu Hàn vẫn rất có tác phong của một nữ chính: “Ôi chao, tớ không cẩn thận đưa tiền gấp đôi rồi.”, thế là lại phải lấy thêm một phần cơm khác.
Quả thật là rất có duyên phận đó nha, Ôn Du đứng ở chỗ lấy cơm vừa xoay người liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Sí trong biển người.
Khi mà những bạn học khác đều đến từ sớm để lấy cơm thì anh cùng đám bạn của mình lại chậm chạp đi vào, cho nên lúc này chỉ có thể xếp ở phía cuối hàng.
Anh lớn lên cao ráo, lại không có mặc đồng phục, ở trong đám người liền có chút nổi bật, lúc này không biết là đang nói cái gì có vẻ thú vị mà cứ cúi đầu cong môi nhẹ nhàng cười cười.
Cô thấy thế lại nhìn qua, đối phương liền cảm thấy như có người đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu.
Thiếu niên hơi rũ đôi mắt vì cái nắng chói chang của mặt trời buổi trưa, đôi mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, làm Ôn Du sợ hãi vội vàng cúi đầu tránh né, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi đi ngang qua đám con trai mà Hứa Sí cầm đầu, bỗng nhiên cảm thấy có người vỗ vỗ vào phía sau lưng mình, cô quay lại, hóa ra đó là người chẳng bao giờ biết an phận, Sầm Dương.
Anh ta cười khúc khích: “Này em gái bốn mắt, nhớ là đừng quên trả áo cho Sí ca đó nha.”
Đây vốn là câu nói giễu cợt không chút hay ho gì, cũng không nghĩ đến Ôn Du không những không tức giận mà ngược lại còn nhẹ giọng đáp lại: “Tôi đã giặt rồi, hôm nay là có thể trả cho cậu ấy.
Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”
Cô thẳng thắn như vậy ngược lại khiến Sầm Dương có chút ngượng ngùng.
Anh ta cũng rất lâu rồi không thấy qua cô gái nào lại dịu dàng như thế, khí thế nhất thời biến mất, gãi đầu gãi tai nói: “Không, không cần cảm ơn ha.”
Các anh em ở đằng sau liền cười như được mùa: “Sầm Dương cậu thật sự kém quá đi!”
Ôn Du thấy chuyện cũng chẳng liên quan gì đến mình, đang muốn xoay người rời đi, không nghĩ tới lại có người vỗ vào lưng cô.
Không giống cái đụng chạm hồi nãy của Sầm Dương, người này xuống tay cực kỳ nhẹ, cứ như không có chút lực nào, giống như lông chim chạm vào.
Bởi vì Ôn Du cực kì nhạy cảm với sự đụng chạm của người khác ngay sau đó liền quay đầu lại.
Hứa Sí tất nhiên không nghĩ cô sẽ xoay người, tờ giấy trên tay còn chưa kịp cất đi, vì để giảm bớt xấu hổ, chỉ nhấp môi trầm giọng hỏi: “Có việc sao?”
Chỉ với ba từ này, anh liền nắm được ưu thế, biến Ôn Du thành người bị động.
Ôn Du qua chiếc mắt kính thấy rõ ràng mấy từ như rồng bay phượng múa to tướng trên tờ giấy “Đồ nhà quê”, Ôn Du dù sao cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được vừa nãy Sầm Dương vỗ lưng cô là để dán tờ giấy, còn Hứa Sí không biết vì nguyên nhân gì mà giúp cô gỡ xuống.
Cô thích thú trước vẻ điềm tĩnh của thiếu niên trước mặt, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen đó.
Hứa Sí thật là cao nha, khi anh ở trước mặt, cô chỉ thấy chút ánh sáng và cái bóng lớn mờ ảo vì vậy Ôn Du lúc này chỉ có thể thấy chiếc cằm nhẵn nhụi của anh.
Thế là cô nhìn vào phạm vi cái cằm đó nói: “Cảm ơn cậu.”
Hứa Sí không trả lời, chỉ giống như đang cười, sau đó quay người từ từ rời đi.
Hạ Tiểu Hàn vì quá đói, vội vã ngồi xuống nhấm nháp ngay mấy món mới, Ôn Du thấy vậy liền vội vàng nhìn anh chào tạm biệt, nhưng cũng chẳng rõ liệu Hứa Sí có nghe thấy hay không.
“Đám người kia thật quá đáng! Nhưng mà Hứa Sí hình như cũng