Hứa Sí choàng tỉnh sau một giấc mơ kỳ quái, trùng hợp vừa lúc bắt gặp Ôn Du đang sửa soạn ra ngoài.
Tối qua vì quá say nên anh không được tỉnh táo, cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ bao giờ, chỉ nhớ rõ dáng vẻ chật vật đỡ mình vào phòng cho khách của Ôn Du.
Những chuyện phát sinh sau khi say anh đều không rõ ràng, ký ức hỗn loạn và những hình ảnh trong giấc mơ ban nãy không ngừng đan xen lẫn lộn, chính anh cũng không phân biệt nổi cái nào là thật, cái nào là giả.
Hứa Sí ra khỏi phòng khách liền gặp được cô, anh đang cơn buồn ngủ, lông mi phủ nhẹ xuống, tóc tai bù xù, rối loạn như đám cỏ lâu ngày chưa được cắt tỉa.
Ôn Du nghe tiếng cửa phòng mở ra lập tức quay người.
Lúc cùng anh chạm mắt, không biết cô bỗng nghĩ tới điều gì mà hai tai bỗng hồng hồng, chốc chốc lui lại một bước như có điều muốn nói lại thôi.
Hứa Sí cho rằng cô bị bộ dạng ngái ngủ của mình dọa sợ, lúc này mới ý thức được bản thân đang vô cùng lôi thôi.
Anh hoảng loạn cào cào lại mái tóc, chưa đợi được đến lúc vuốt tóc xong, toàn thân anh đột nhiên cứng đờ.
Trong đám phế tích của trí nhớ bắt đầu mon men lên một vài hình ảnh, anh nhớ tới cái cảm giác mềm mượt khi tay anh chạm nhẹ lên tóc Ôn Du, anh lại nhớ nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt tỏa ra từ người thiếu nữ cùng với hương thơm dịu dàng đêm qua giống như….
Ô..
ôm…Ôn Du?
Mình, mình còn làm cái gì nữa không? Hẳn là không có chuyện cưỡng hôn hoặc đại loại như tỏ tình hay làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó nữa đi? Cô thông minh như vậy, có khi nào đã đoán được bí mật anh giấu cô rồi?
Quan trọng nhất chính là… Cô vừa thấy anh đã lui về sau một bước, có phải chứng minh rằng cô đang đề phòng anh rồi không? Nhớ tới lần trước cô cứng rắn từ chối tên bạn học cùng lớp kia bằng câu “Sau này cố gắng đừng gặp nhau nữa”, Hứa Sí bỗng chốc căng thẳng, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, hết nắm vào lại buông ra.
Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, anh so với Ôn Du còn căng thẳng hơn, vuốt vuốt cái ổ gà trên đầu nghĩ nghĩ, ấp úng một hồi mới hỏi ra được một câu không liên quan: “Cậu sắp ra ngoài bây giờ hả?”
Ôn Du làm bộ trấn tĩnh, thoáng nhìn anh, có phần thận trọng trả lời: “Bây giờ tôi phải tham gia cuộc thi viết văn.”
Cô quả thực bị hành động tối qua của Hứa Sí làm hoảng sợ, nhớ lại cũng có khi do say rượu nên anh không làm chủ được động tác của mình.
Cho dù trong lòng vô cùng tò mò muốn biết tại sao anh lại ôm cô, nhưng xuất phát từ sự rụt rè của thiếu nữ, cô cũng không thể đi hỏi thẳng vấn đề này được.
Huống chi Hứa Sí cũng không có nhắc đến, rất có thể anh đã quên sạch rồi, đem chuyện này nhắc lại… chỉ làm thêm xấu hổ hơn mà thôi.
“Thi viết văn?” Anh nhanh chóng lục lọi trong ký ức quả thực không lâu có lần tổ viết văn của Khối đã tổ chức một cuộc chọn lọc cho học sinh nộp bản thảo tham dự.
Anh vốn cũng chẳng quan tâm nên nộp luôn giấy trắng.
Biết Ôn Du vượt qua vòng sơ khảo, trong lòng vì cô gái ưu tú này mà cảm thấy tự hào, liền buột miệng hỏi: “Muốn tôi đưa cậu đi không?”
Vừa nói, anh cười cười tiến lên phía trước, cơn đau dữ dội do say rượu bỗng chốc xé rách đại não, khiến anh phải đứng lại, hung hăng gõ đầu.
Thầm mắng tửu lượng của mình không tốt, đáng lẽ ra anh không nên uống nhiều như vậy.
Ôn Du hơi cau mày, cười an ủi: “Cậu vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, ngay sau lúc tỉnh rượu là thời điểm khó chịu nhất.
Tôi đi cùng với Bạch Lộ rồi, không có gì đáng ngại đâu.”
Từ trước đến nay chưa từng thấy Ôn Du và Bạch Lộ tiếp xúc qua, Hứa Sí không biết vì sao hai cô nàng này lại quen biết nhau, nhưng nếu Ôn Du đi cùng với một cô gái, anh cũng không còn lý do gì để bám theo các cô nữa.
Anh chỉ lo lắng với tính cách của Bạch Lộ, rất có thể sẽ gây ra chuyện gì đó khiến cô không vui.
Trong lòng Hứa Sí thầm khó chịu về Bạch Lộ, vốn đã là một người theo đuổi cực kì phiền phức, bây giờ còn trở thành một chướng ngại còn khó chịu hơn nữa, cản trở con đường tình cảm của anh.
Thật phiền mà.
Không nghĩ tới ngay lúc này, ở phía xa xa nào đó Bạch Lộ – người không hay biết gì về chuyện này, bỗng khó hiểu rùng mình một cái.
Mắt thấy sắp tới giờ Ôn Du phải đi, Hứa Sí nhịn đau cười chào cô: “Vậy cậu cố lên nhé! Tạm biệt.”
“Được.” Cô mở cánh cửa lớn, trước khi đi lại quay đầu: “Trên bàn ăn tôi có làm bữa sáng cho cậu, tối qua cậu uống say, ăn một chút cháo giải rượu nhé!”
Ánh ban mai ngoài cửa rơi trên người Ôn Du thành một dải ngân hà đong đưa chiếu lên đôi mắt ngả màu hổ phách của cô.
Hứa Sí nhìn đến ngơ ngác, bất tri bất giác nhớ lại hình ảnh tối qua, đại não anh trống rỗng, lí nhí đáp: “Ừ.”
Mãi đến khi chiếc cửa đóng lại, Ôn Du cũng đã rời đi một lát sau, anh mới rời ánh nhìn khỏi mắt mèo trên cửa lớn, đưa đôi tay lạnh băng che đi khuôn mặt đang đỏ bừng, tim đập thình thịch không dứt.
*
Không thể nghi ngờ sự xuất hiện cùng lúc của Ôn Du và Bạch Lộ chính là tổ hợp nổi bật nhất, vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Dáng người Bạch Lộ cao gầy, đôi mắt phượng hơi nhướn lên lộ ra một chút kiêu ngạo không gì sánh được, một thân trang phục xa xỉ càng tôn lên vẻ tao nhã và khí chất cao quý.
Ôn Du đứng ở bên cũng không hề thua kém, làn da trắng sứ cùng đường nét tinh xảo trên gương mặt toát ra vẻ dịu dàng nhu mỹ, trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười lễ phép, càng nhìn kỹ càng dễ làm người khác sinh ra hảo cảm với cô.
Địa điểm thi là nơi hội tụ các bạn cùng trang lứa tới từ nhiều trường khác nhau.
Ngay lập tức các nam sinh đùn đẩy, lên tiếng xúi giục nhau không ngớt, một vài thiếu niên cũng rất mạnh dạn tiến tới dò hỏi Wechat của các cô.
Một nam sinh có vẻ ngoài điển trai, có lẽ cậu ta trong trường cũng có độ nổi tiếng nhất định, đối với điều kiện của bản thân cũng có nhiều tự tin.
Tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, không nghĩ tới vừa mới ngỏ lời, cô gái có vẻ ngoài cao ngạo khó gần kia chỉ liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Biến đi.”
Hai chữ này như hai nhát búa nện vào ngực cậu, trái tim thiếu nam nhỏ bé bỗng chốc vỡ tan tành.
Ôn Du từng nghe đồn qua Bạch Lộ rất lãnh đạm với người lạ, nhưng không ngờ lại ác như vậy.
Cô cười bất đắc dĩ, quay đầu nhẹ giọng nói với bạn nam kia: “Ngại quá, khối lượng bài vở gần đây có chút nặng, hai chúng tôi đều không có thời gian sử dụng Wechat.”
Coi như cô cho cậu chàng một bậc thang để bước xuống, giảm bớt xấu hổ.
Cậu ta nhìn cô đầy cảm kích, vội tiếp lời: “Thật sao? Vậy quên đi ha, các cậu tập trung học tập tốt nhé.”
Bạch Lộ giễu cợt nhìn bóng lưng cậu ta vội vàng rời đi, cười lạnh một tiếng, thong thả nói: “Cậu không nhất thiết phải phí lời với loại người như thế này làm gì, trực tiếp đuổi đi là được rồi.”
“Làm như vậy, họ sẽ xấu hổ lắm.” Ôn Du nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tình cờ cậu bạn kia cũng trông lại, ngại ngùng cười cười nhìn cô.
Ôn Du cảm thán: “Rốt cuộc lúc bị từ chối cậu ấy đã rất khó chịu rồi, nếu còn bị mắng thêm nữa, sẽ đau lòng lắm nha.”
Bạch Lộ bĩu môi, không đáp lời nữa.
Cô ấy và Ôn Du không thân thiết.
Từ rất lâu trước đây, trong thế giới của Bạch Lộ căn bản không tồn tại cái tên này.
Vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Ôn Du hai chữ này bằng một sức mạnh thần kì luôn vang bên tai cô với tốc độ bùng nổ theo cấp số nhân, khiến cô cùng dần phải chú ý nhiều hơn đến người con gái mà trước đây chính mình chưa từng để vào trong mắt.
Trong lòng Bạch Lộ biết, cô gái này rất có năng lực.
Tài năng viết văn của Ôn Du đã làm lung lay bảo tọa đứng đầu khối lâu năm của mình.
Cũng biết rằng cô đã có một màn trình diễn tuyệt vời trong đêm Tất niên gây chấn động toàn trường.
Mà gần đây nhất khi nghe người khác nhắc đến cô, trùng hợp cũng là điều cô để tâm nhất: “Cô gái mà Hứa Sí đang theo đuổi.”
Bạch Lộ suy nghĩ thật lâu, cũng nghi hoặc rất nhiều, vì lý do gì mà mình lại bị một cô gái nhỏ bé lại không có danh tiếng gì đánh bại.
Cho đến hôm nay cùng tiếp xúc với cô nhiều hơn, Bạch Lộ mới mơ hồ hiểu được.
Hai người các cô vừa tương đồng, lại vừa là hai kiểu người đối lập nhau.
Bọn họ đều là người có năng lực vượt trội, đều là người có lòng tự trọng cao.
Nhưng Bạch Lộ thể hiện điều đó bằng vẻ thờ ơ cự tuyệt cùng lạnh nhạt với người khác.
Cô từ nhỏ luôn kiên định cho rằng mình luôn cao hơn người khác một bậc, bởi vậy chưa từng quan tâm đến cảm nhận của đối phương, cuộc sống xa hoa nhưng cô độc trong vương quốc của bản thân, chẳng màng đến những vấn đề nhỏ như cơm ăn áo mặc.
Ôn Du thì khác, cô ấy luôn cố gắng thấu hiểu những người xung quanh, đối xử với họ bằng một thái độ hòa nhã.
Cô ấy cũng hiểu rằng ai ai cũng có ít nhiều những khuyết điểm, nhưng cô ấy sẽ không khinh thường họ vì điều đó, mà là thử đón nhận họ.
Có lẽ đây là điều mà người ta thường gọi là “sự dịu dàng”.
Bạch Lộ không ngừng nghĩ, thì ra Hứa Sí sẽ thích một cô gái như vậy, dường như cô cũng có chút hiểu được lý do.
Bọn họ cũng đều là những người yêu thích văn học.
Ôn Du mê đọc sách, cô đã dùng rất nhiều thời gian mỗi ngày sau tai nạn xe hơi để làm điều đó; Bạch Lộ tuy nhỏ tuổi nhưng cũng được mệnh danh là một “kho sách di động”.
Đáng tiếc bạn bè xung quanh cô ấy đa số đều là những tiểu thư nũng nịu, ngày ngày chỉ biết trau chuốt vẻ bề ngoài.
Có thể cùng cô giao lưu văn học, đều là người trưởng thành.
Dù người lớn có tầm hiểu biết rộng nhưng tư duy và quan điểm giữa họ và giới trẻ vẫn có một khoảng cách thế hệ sâu sắc.
Huống chi cùng trò chuyện với họ luôn cảm thấy có áp lực vô hình, giao lưu trò chuyện cũng có chút không được tự nhiên thoải mái.
Lúc này, cô cuối cùng cũng tìm được một người bạn cùng sở thích, khát khao tìm được tri âm hợp ý của cô lập tức vượt qua sự căm ghét đối với tình địch.
Bạch Lộ cũng không ngại, vô cùng vui vẻ cùng Ôn Du trao đổi lẫn nhau những kinh nghiệm tâm đắc tại khu vực ngồi chờ.
Bạch Lộ rất hiếm có thể cùng người nào đó nói chuyện nhiều đến như vậy, nói đến cuối cùng, thậm chí nội tâm cô không hề muốn nhường Ôn Du cho Hứa Sí một chút nào.
Loại con gái như thế này nên cả đời ngâm mình gặm sách với cô.
Yêu đương làm gì để phí cả thời gian, không biết có bao nhiêu cô gái, vì chuyện này mà lãng phí cả tuổi thanh xuân.
Không được, cô phải nghĩ cách cướp Ôn Du từ tay tên nhóc kia về.
Việc thiêng liêng như đọc sách không thể để cô ấy bị tên kia vấy bẩn được.
*
Bạch Lộ mang theo quyết tâm bước vào phòng thi, mang những suy nghĩ cũng kế hoạch hỗn loạn bắt đầu động bút.
Cô giống như chạy đua cùng thời gian mà viết rất nhanh, tròng lòng sốt ruột mong cuộc thi mau chóng kết thúc, có thể cùng Ôn Du tiếp tục thảo luận về tác phẩm của Dostoevsky.
Gương mặt lạnh lùng hiếm thấy mà lộ ra vài phần vui vẻ.
Đề bài viết văn không khó, Ôn Du có tâm thế rất thoải mái bởi vì trước đó đã cùng Bạch Lộ trao đổi qua, lúc viết văn cũng trơn tru hơn nhiều, hành văn cũng rất thuận tay.
Chỉ là…cô có chút lo lắng cho những người xung quanh, rõ ràng khóe miệng Bạch Lộ nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng sao cô cứ cảm thấy có chút đáng sợ vậy nhỉ?
Rất nhanh cuộc thi viết văn đã kết thúc, dựa trên quy trình cuộc thi, vài ngày nữa số điểm chung cuộc sẽ được công bố trên website, thời gian vừa lúc trùng với thời điểm công bố điểm thi