Ôn Du cau mày nhìn ngăn kéo trống không, nếu trong nhà có kẻ trộm, không có khả năng chỉ ăn cắp mặt dây chuyền ngọc bích này, mà ngoài cô ra người biết sự tồn tại của mặt dây chuyền ngọc bích chỉ dư/còn lại Tống Khiết và Ôn Cẩn.
Khi cô rời khỏi phòng, Tống Khiết đang nằm ở trên sô pha xem phim cung đấu, bà ta dường như đã sớm biết Ôn Du sẽ đi ra tìm bà ta đối chất, không đợi bị hỏi mà/đã trực tiếp trả lời: “Tôi/tao đem mặt dây chuyền của cô/mày đi bán rồi, ông chủ nói chất liệu không tồi, trả tròn 6 nghìn tệ.”
6 nghìn tệ.
Ôn Du tức giận cười, nhà họ Ôn nhà lớn nghiệp lớn, quà tặng sinh nhật cho cô con gái út đương nhiên là vô cùng quý giá, đó là một bảo vật vô giá, Tống Khiết cư nhiên có thể lấy cái giá này bán ra ngoài, cũng không biết nên nói bà ta đáng hận hay là quá ngu ngốc nữa.”
Cô kiềm chế cơn tức giận hỏi: “ Bán ở đâu?”
“ Tiệm cầm đồ của tiểu khu bên cạnh.” Tống Khiết liếc nhìn cô, trong đôi mắt vẩn đục lướt qua ý cười giễu cợt, “ Như thế nào, mày còn muốn chuộc lại? Ôn Du, mày đã là người mười mấy tuổi rồi, sẽ không phải vẫn mơ mộng sẽ được thân sinh phụ mẫu đón về đấy chứ? Nếu bọn họ thật sự muốn tìm mày, sớm nên tìm thấy rồi.
Đã đến lúc tỉnh mộng rồi, hiện tại nhiệm vụ duy nhất của mày là cố gắng học tập, nâng cao thành tích, sau này tìm một công việc tốt, báo đáp công ơn dưỡng dục của tao và ba mày.”
Bà ta vẫn còn tự mình cảm thấy làm tốt phê bình giáo dục, không dễ dàng gì mới rời sự ý từ phim truyền hình ra, mới phát hiện ra bên cạnh mình không có ai, tự mình phí lời với không khí nửa ngày.
Ôn Du không đợi bà ta nói xong liền vội vã ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên cô rời đi khi đang nói chuyện, tôn trọng là hai người dành cho nhau, nếu như Tống Khiết không coi trọng cô con gái nuôi này của bà ta, cô cũng không cần thiết phải kính cẩn lễ phép với bà ta.
Chủ tiệm cầm đồ không phải là một người chuyên nghiệp, rõ ràng cũng không hiểu giám định và báo giá ngọc thế nào, ông ta chỉ có thể nhìn ra đây là một miếng ngọc bích tốt, đối với việc định giá như thế nào, nó đến tột cùng có bao nhiêu trân quý các vấn đề như vậy đều không biết.
Vì vậy sau khi nghe Ôn Du muốn chuộc nó về, ông chủ không chút do dự, lập tức biểu thị chỉ cần hoàn trả cho tiệm cầm đồ giá gốc thêm 100 tệ nữa, liền có thể mang dây chuyền đi.
Vậy chính là 6 nghìn 1 trăm tệ.
Cô tham gia thi viết văn lấy được 3 nghìn tệ tiền thưởng, tiền tiêu vặt bình thường của Ôn Du ít đến đáng thương, bởi vậy không có tiền tiết kiệm, của cải trong người từ trên xuống dưới cộng lại cũng không được một nửa.
Chỉ có thể cố gắng tìm ai đó mượn tiền.
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Hạ Tiểu Hàn, sau khi gọi điện thoại lại không có ai nghe máy, khả năng cao là đang ngủ bù hoặc đi ra ngoài chơi.
Bây giờ tiệm cầm đồ nghiễm nhiên trở thành thánh địa cho không ít người tìm bảo vật nhặt của hời, mặt dây chuyền ngọc bích này liếc mắt có thể nhìn ra phẩm tướng bất phàm, lại thêm giá cả rẻ như vậy, nếu như Ôn Du không thể nhanh chóng chuộc nó về, rất có thể sẽ bị người khác giành trước mua mất.
Cô không thể đợi.
Nhưng nguyên chủ ngoại trừ Hạ Tiểu Hàn căn bản không có quan hệ thân thiết với bạn bè nào, sau khi cô đến thế giới này tuy rằng đã hoà hoãn quan hệ với hầu hết mọi người, nhưng thời gian quá ngắn, giữa hai bên cũng chưa đạt đến trình độ thân mật.
Ôn Du cắn môi dưới, trong đầu chợt xuất hiện một cái tên.
Hứa Sí.
Trước đây cô chưa bao giờ ý thức được, xung quanh bản thân nhiều người như thế muôn hình muôn vẻ, ngoại trừ Hạ Tiểu Hàn, Người cô tin tưởng nhất cư nhiên là anh.
Vừa nghĩ đến Hứa Sí, cô lại sinh ra mấy phần bướng bỉnh tự trọng, không biết là vì sao, cô không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ bất lực, chán nản của bản thân —— cũng chỉ có anh.
Ngay cả không khí trong quán nhỏ dường như cũng ngừng lưu thông, lo lắng bất an trong lòng dâng lên khiến cô cảm thấy toàn thân ngột ngạt, chỉ muốn ra ngoài hóng gió.
Đêm qua tuyết rơi dày đặc, đến bây giờ vẫn chưa tan hết, trời đất biến thành một màu trắng xóa.
Ánh nắng ngày đông cũng lạnh, tia sáng lạnh lẽo trong trẻo tựa như một thanh trường kiếm rơi xuống từ mái vòm, đâm vào thế giới biến thành một cái xác đã mất đi nhiệt độ.
Ôn Du nhìn luồng khí trắng bản thân thở ra tụ lại rồi phân tán.
Ngón tay ấn nút gọi chậm chạp không hạ xuống.
Tâm trạng vô cùng tồi tệ, như có hàng ngàn con kiến đang bò trong lòng.
Cho đến lúc này cô cuối cùng mới hiểu, bản thân ở thế giới này người có thể dựa vào hoá ra ít như vậy, mà lực lượng của cô lại bất lực như vậy.
Những ngày tháng trước kia ở một thế giới khác được chúng tinh phủng nguyệt, tựa như đèn kéo quân lướt qua trong tâm trí, chênh lệch quá lớn khiến cô cảm thấy vừa khó chịu vừa tủi thân, bất giác đôi mắt đã ửng hồng, cuối cùng Ôn Du gần như bất chấp tất cả, ấn thì ấn thôi, tương lai mới là quan trọng nhất, bây giờ cô thực sự không muốn lại cùng hai mẹ con kia sống cùng dưới một mái nhà nữa.
Đầu ngón tay ấn xuống, màn hình hiển thị trạng thái trả lời trong vòng chưa đầy một giây, Hứa Sí ở đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, Ôn Du nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh, tựa như một chiếc đuôi mềm mại quét qua tai.
Giọng cô run rẩy, nhỏ giọng gọi một tiếng: “ Hứa Sí.”
Tại thời điểm hai từ này rơi xuống, đột nhiên có một cơn gió ấm áp từ phía sau thổi tới, sau đó bên tai truyền tới giọng nói trương dương quen thuộc của thiếu niên, phảng phất như một nhóm lửa nồng cháy.
“ Tôi ở đây.”
Anh gần như ghé vào tai Ôn Ngọc nói những lời này, đôi tai của cô cực kỳ nhạy cảm, ngay lập tức cảm thấy nhiệt độ ấm áp đột nhiên xông lên, Dòng điện tê dại dọc theo dòng máu chảy vào tận đáy tim, xương cốt toàn thân như bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Chờ Ôn Du theo thanh âm nhìn lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền rơi vào rơi vào đôi mắt đầy ý cười của người trước mặt, cơ hồ bị sóng nước ôn nhu trong ánh mắt anh nhấn chìm, tim như ngừng đập trong giây lát—— Hứa Sí cứ như vậy xuất hiện bên người cô, giống như một phép màu trong sát na ấy đốt sáng cả ngày đông.
Hứa Sí nói xong liền đứng thẳng người, đáy mắt đầy ý cười nhìn xuống cô, không nghĩ tới cô gái trước mặt ngơ ngác ngẩng đầu lên, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
Anh hoàn toàn rối loạn trận tuyến, dưới người nửa ngồi xổm xuống, lúng ta lúng túng duỗi tay ra lau nước mắt cho cô, nhưng đối với động tác này anh không có chút kinh nghiệm nào, không đem nước mắt lau khô không nói, còn bôi nó đầy mặt Ôn Du.
Lòng bàn tay mềm mại ấm áp cẩn thận lướt nhẹ qua, một thoáng rung động không ai biết nhẹ nhàng lướt qua, khiến trên đôi má cô hiện lên một mảnh ửng đỏ, Ôn Du cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên bật khóc.
Có lẽ là những tủi thân trong những ngày ăn nhờ ở đậu cuối cùng tất cả như thác lũ vỡ đê mà trút xuống, cũng có lẽ là khi cô cô đơn nhất bơ vơ nhất, người trong lòng đang nghĩ tới thần kỳ xuất hiện bên người, khoảnh khắc đó không thể diễn tả chính xác bằng bất cứ từ ngữ nào, nhưng đủ để làm cho cô rơi lệ
“ Làm sao vậy, ân?” Hứa Sí làm thanh âm nhẹ nhàng hơn, anh chưa bao giờ cách Ôn Du gần như vậy mà nói chuyện, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô, thân thể vô thức cứng đờ lại mấy phần, “ Đừng sợ, có tôi đây.
Cậu không vui cứ khóc ra đi, khóc xong thì nói cho tôi biết có chuyện gì đã xảy ra, có được không?”
Cách anh an