Chờ mọi người kết thúc công việc thì ánh chiều tà cũng đã dần tàn.
Tuyết trên các tòa nhà đã gần tan hết, chỉ còn một hai quả cầu tuyết cuộn tròn đọng lại trong góc.
Trần Trì đề nghị đoàn người tập trung tại một quán bar trong công viên nghệ thuật, Hứa Sí biết Ôn Du không thích những nơi có mùi rượu thoang thoảng xung quanh, định từ chối thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì cô gái bên cạnh đã không chút do dự mà đồng ý thay rồi.
Con gái thay đổi nhanh thật, trong lòng anh sớm đã lặng lẽ nhớ kỹ điều này.
Nếu chưa đến giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không được quyết định hay từ chối bởi lẽ phái nữ luôn yêu thích sự thay đổi trong chớp mắt
Khác với những quán bar theo kiểu truyền thống, Thanh Ba lại trông giống như một quán rượu nhỏ, chuyên phục vụ và tiếp đón những vị khách đến để liên hoan hoặc cùng giao lưu âm nhạc với bạn bè của mình.
Ôn Du mới vừa bước vào phòng đã bị tiếng nhạc jazz du dương hấp dẫn sự chú ý, nên bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô không thích uống rượu nên chỉ gọi một ly sữa ấm.
Trần Trì với cái khí chất và gương mặt lạnh lùng cao ngạo ấy hoàn toàn không phù hợp với tính cách hay nói nhảm của hắn, dùng dáng vẻ như mình là một lão đại ca rộng lượng chỉ dẫn con đường cho nước nhà, tỏ vẻ bí hiểm nhưng thực chất lại lớn tiếng phá bỏ trò đùa mà Hứa Sí từng làm ra để chê cười: “ Tôi nói cho mọi người biết một tin, thật ra là tửu lượng của Sí Sí đặc biệt kém cỏi, thêm vào nữa là may mắn của cậu ấy cũng chẳng kịp tới, hại Sí Sí mỗi lần liên hoan đều là người bị phạt uống rượu nhiều nhất trong đám.
Có lần cậu ấy uống say tới mức cứ thế mà đi đến trước quầy lễ tân mà mua mấy trăm bình sữa bò Vượng Tử với giá 5.000 nhân dân tệ, còn tôi thì đã mua một hình Ultraman với mức giá cao ngất ngưởng ở trên mạng, và khi nó được giao về đến nhà, cậu ta đã choáng váng khi nhìn thấy nó.”
Ôn Du nghe thấy thế thì nhịn không được mà cười phụt ra một tiếng còn Hứa Sí thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể tự mình đem cái người đang nói cắt xé ra làm tám mảnh.
“Tôi nghĩ anh là một hoạ sĩ không tồi, hẳn là đã học vẽ được một thời gian dài.” Trần Trì bị ánh mắt gần như muốn giết người của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng mà chuyển sang một chủ đề khác, “Sự thật thì không có nhiều cô gái biết về nghệ thuật vẽ tranh trên tường, thế mà cậu lại có thể nhìn ra được một người tài năng như cô gái này đây, cậu quả thật là biết che giấu năng lực nhìn người, không hổ danh là “ bạn học” bá đạo.
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ “bạn học” này, khiến nhóm người xung quanh nở một nụ cười khó tả nhưng trong lòng của họ cũng ngầm hiểu.
Ôn Du biết chính xác bản thân cô có tài năng thế nào, vì vậy không khỏi ngượng ngùng trước lời khen của hắn: “Còn kém xa các anh rất nhiều.”
Đám con trai từ trước đến nay ở trên bàn tiệc luôn vô cùng sôi nổi, vô cùng náo nhiệt hơn nữa mấy tên tiểu tử này tính tình phóng đãng không kiềm chế được lại càng không sợ người lạ, cho dù là lần đầu gặp mặt cô gái nhỏ nhưng cũng có thể nói chuyện không ngừng nghỉ.
Ôn Du ngoài dự đoán mà cũng cùng bọn họ tiếp chuyện đến tối.
Ở trước mặt bạn bè, Hứa Sí trông càng gần với ấn tượng ban đầu của cô về anh hơn – lạnh lùng và nhút nhát, với nụ cười lười biếng và có hơi ủ rũ, là nhân vật cốt cán trong nhóm, anh có thể dễ dàng làm nóng bầu không khí.
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà tầm mắt của cô luôn vô thức bay tới trên người Hứa Sí, nhìn những ngón tay thon dài của anh đang bám vào mặt bàn, hay yết hầu lăn lên lăn xuống khi những giọt cocktail đã vào đến cổ họng.
Ôn Du không hiểu sao lại muốn vươn tay sờ lấy.
Mắt thấy một ly rượu đã xuống bụng, mặt Hứa Sí đã có chút hồng hào.
Cô nhớ đến cái ôm vội vàng mà anh dành cho mình sau khi say cách đây không lâu, tim cô lại đập nhanh hơn.Khi mọi người xung quanh đang cố thuyết phục cô uống rượu thì cô lại khẽ gõ vào mu bàn chân của Hứa Sí.
Cái đụng chạm không ai biết đến này giống như một chiếc lá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, chỉ là nhẹ nhàng thoáng qua nhưng cũng đủ khiến anh khựng lại.
Hứa Sí cúi đầu rũ mắt, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Ôn Du.
Trong phòng tối tăm mờ mịt, cô hơi mím môi, dường như có chút lo lắng mà nhíu mày, ánh mắt bị ánh đèn vàng phản chiếu rõ ràng.
Hắn nháy mắt liền hiểu được ý cô, tựa lưng vào ghế ngồi với thần sắc nhàn nhạt mà nói với đám bạn : “Gọi một ly cà phê.”
Trần Trì thiếu chút nữa phun ra một ngụm bia, tiểu tử này về sau tuyệt đối là bị vợ quản nghiêm.Thanh Ba càng về đêm, khách tới cũng càng ngày càng nhiều.
Thuốc lá và rượu từ xưa đã là một cặp bài trùng hoàn hảo không thể thiếu, có không ít người đều sử dụng.
Diện tích của quán không lớn, cửa sổ lại tương đối nhỏ, dẫn tới khó có thể thông gió tán khí.
Nhất thời trong phòng sương khói lượn lờ bay đến chỗ Ôn Du, cô không thể không nín thở để đi ngoài cửa thông khí.
Đã rất lâu rồi cô không nhìn lên bầu trời vào ban đêm.
Bầu trời đêm nay rất đẹp, ánh trăng sáng chiếu rọi qua từng kẻ lá, những vì sao cứ lấp lánh ẩn hiện dưới những tầng mây đen lượn lờ kia.
Tuy không phải là khung cảnh đẹp nhất nhưng lại mang đến một sức hút, một sự dịu dàng bình yên đến lạ thường.
Nếu là ở trước kia khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô nhất định không tránh được lại muốn ủ rũ mấy phen, hôm nay tâm tình lại tốt vô cùng, suy nghĩ về những đám mây đen ban đêm cũng trở nên thật đáng yêu.
Ở bên cạnh Hứa Sí, mặc kệ phát sinh sự tình gì cô đều sẽ cảm thấy vui vẻ.
Một ý niệm như chợt lóe lên và lướt đi như sao băng xẹt qua trong lòng, nếu cô có thể ở bên cạnh anh lâu hơn nữa……
Ôn Du bị chính ý tưởng của mình làm cho hoảng sợ trái tim đập nhanh.
Cô còn chưa kịp sửa lại những suy nghĩ trong đầu mình, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nam xa lạ: “Chị gái à, sao lại đứng một mình ở nơi này? Có muốn cùng chúng tôi vào trong vui vẻ tí không nào?”
Ôn Du đối với việc người khác đến gần tập mãi thành thói quen, vì thế sắc mặt cũng chẳng biến đổi gì mà lễ phép cười cười: “Tôi đi cùng bạn bè, vừa mới ra đây hít thở bầu không khí chút.
Cảm ơn cậu, bất quá không cần đâu.”
Đáp lời chính là ánh nhìn của cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi này, cậu có dáng người thon gầy ăn mặc hợp thời trang và trên vành tai còn đeo một chiếc khuyên tai được thiết kế thời thượng mang cảm giác lạnh lẽo.
Người bình thường khi bị từ chối thì sẽ đều biết đường mà lui, hắn thế mà lại cười một tiếng vươn tay với ý đồ muốn kéo lấy cánh tay cô: “Bạn bè? Không phải bạn trai sao, chúng tôi có mấy người cũng không tồi, chị cùng tới góp vui đi?”
Ôn Du nhanh chóng tránh đi cái bàn tay đang tiến tới của hắn, chuẩn bị mở miệng cự tuyệt liền cảm thấy có bàn tay ấm áp của ai đó đặt lên vai cô sau đó đỉnh đầu vang lên giọng nói phô trương nhưng lại có phần trong sáng của thiếu niên: “Ai nói cô ấy không có bạn trai.”
Ban đầu thì hẳn đấy chỉ là câu hỏi mà thôi thế mà giờ lại bị Hứa Sí biến nó thành một câu khẳng định chắc nịch.
Anh dựa sát vào cô, quanh thân thể cô nhiệt độ tăng lên rất nhanh đặc biệt là phía sau lưng Ôn Du.
Anh so với cậu